Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 143: Ta dẫn ngươi đi làm việc này

“Khô Lâu gia?”
“Hừ!”
“Ta già đến vậy sao?”
Bên dưới miệng giếng truyền ra một âm thanh mang theo sự tức giận.
Nghe vây, Ngao Khánh vội vàng thay đổi lời nói: “Ca, ca, Khô Lâu ca, ngươi anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, là ta lỡ miệng gọi sai!”
“Ừ hứ?”
“Không ngờ rằng con chó nhà ngươi lại nói chuyện dễ nghe đến vậy.”
Bên dưới miệng giếng lại truyền ra một giọng nói vừa ý.
Vốn chỉ là cầu xin tha thứ, không ngờ lại được Khô Lâu khen ngợi, Ngao Khánh nhíu mắt lại, lập tức nghĩ ra cách lấy lòng Khô Lâu ca, vội vàng nói: “Khô Lâu ca ngươi đừng đùa, ta chỉ nói những gì ta biết thôi, đó chẳng qua là một câu nói thật lòng.
“Thậm chí, lúc ngươi còn chưa xuất quan, ta đã bị khí chất của ngươi thu hút rồi.”
“Ồ?”
Quả nhiên, chỉ với một câu, Khô Lâu đã bị Ngao Khánh làm cho hứng thú, nhanh chóng nói: “Tới đây tới đây, ngươi nói cho ta biết, sao mà ta lại hấp dẫn ngươi vậy?”
Ngao Khánh nhếch miệng cười hê hê, híp mắt thao thao bất tuyệt nói: “Lúc đó ta có suy nghĩ, rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào lại toát lên khí thế như vậy? Mà sau khi ngươi xuất quan, ta mới chân chính lĩnh ngộ được cảm giác “nghe lời đồn đại không bằng gặp mặt một lần” là ý gì!”
“Đặc biệt là khí chất độc nhất vô vị của ngươi, co được dãn được, quả thực đã làm chói mù hai con mắt ta.”
“Kể từ ngày hôm đó…”
Nói đến đây, thần sắc Ngao Khánh biến đổi, có vẻ thành khẩn.
“Kể từ hôm đó, trong lòng ta âm thầm thề rằng, đời này ta nhất định phải giống như ca nhà ngươi!”
“Tốt tốt tốt, ngươi thật biết làm ta bất ngờ đấy!” Bên dưới miệng giếng truyền ra một thanh âm vô cùng hưng phấn, lớn giọng tán thưởng: “Ta sẽ kết bạn với bạn nhỏ ngươi, sau này có chuyện gì ngươi cứ báo với ta một tiếng, ta bảo kê nhà ngươi!”
“Tốt quá, cảm ơn ca.”
Ngao Khánh đắc ý mà lắc lắc miệng.
“Biết điều lắm, nhanh nhanh, nhanh giúp ta dời cái miệng giếng này đi.” Bên dưới miệng giếng lại truyền ra âm thanh: “Chuẩn bị sẽ có người đến đây, chủ nhân không có nhà, ta dẫn ngươi đi làm việc này.”
“Tới liền đây ca.”
Ngao Khánh không dám trì hoãn, vội vã dời miệng giếng đi, theo sau đó là một cái hộp sọ nhảy ra ngoài.
Sau khi hộp sọ nhảy ra, bốn phía trong phòng đều có xương bay ra, ghép lại thành một khung xương hoàn chỉnh.
Nhưng vừa mới chắp vá hoàn chỉnh xong thì lại lập tức tan ra thành từng mảnh, rơi vương vãi khắp sàn nhà.
“Đù, xương sống của ta đâu?”
Cái hộp sọ trên mặt đất lập tức to tiếng mắng.
“Ca, hình như chủ nhân lấy xương cổ của ngươi đi làm sào phơi đồ rồi, ngươi đợi một chút, ta mang tới cho ngươi liền đây.” Ngoe nguẩy cái đuôi, Ngao Khánh chạy nhanh ra ngoài cửa, cầm cái xương cổ kia trở về.
“Tốt, ta quả nhiên là không nhìn lầm ngươi.”
Khô Lâu vui vẻ tán thưởng, có xương cổ, hộp sọ kia lại hợp lại lần nữa, không quên khoác luôn cả áo khoác lên người.
“Chà chà.”
“Khí chất này, sự bá đạo này, đáng hận rằng ta là nam nhân, nếu không ta nhất định sẽ bị áo choàng đen ngươi mê hoặc.” Thấy thế, Ngao Khánh lại bắt đầu phun rắm cầu vồng, điên cuồng bùng nổ về phía Khô Lâu.
Khô Lâu vừa ngẩng đầu lên đã bị Ngao Khánh thổi phồng đến lâng lâng, cánh tay trắng từ phía dưới áo choàng đen duỗi ra túm lấy Ngao Khánh.
Ngao Khánh cảm thấy trước mắt mình như tối sầm lại, qua một thời gian, lại phát hiện đã đến bên ngoài thành Bình Giang.
Chiêu này…
Đột nhiên cằm Ngao Khánh được buông ra.
Thành Bình Giang nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng mà được tọa lạc dưới chân Thanh Sơn môn, cách xa cũng hơn nghìn dặm.
Mà chỉ trong nháy mắt đã ở bên ngoài ngàn dặm rồi.
Quả nhiên là chỉ xích thiên nhai trong truyền thuyết!
Ngao Khánh không khỏi càng lúc càng niềm nở, liên tục ca ngợi: “Thủ đoạn của ca quả thật khiến người khác phải giật mình nha, ta bái phục ngươi!”
“Ha ha, thủ đoạn nhỏ, thủ đoạn nhỏ thôi!”
Khô Lâu cười to một tiếng, duỗi tay ra, trong tay đột nhiên xuất hiện một cái ghế nằm, đặt ở trên đường trống rồi ngồi xuống.
Híp mắt, hai chân bắt chéo, miệng thong thả nói: “Không thể không nói, tên chủ nhân kia cũng rất biết hưởng thụ!”
“Ha ha, ngươi và chủ nhân đều là người mà ta ngưỡng mộ!”
Ngao Khánh híp mắt nịnh nọt, ngồi xổm bên cạnh Khô Lâu, hai chân trước đặt trên đùi hắn…
“Diệp Bắc, tên hèn hạ nhà ngươi dám hố ta, ta không để yên cho ngươi đâu!”
Trên trời cách đó không xa, mấy bóng người đạp không mà tới, đồng thời còn truyền đến âm thanh la mắng của Thanh Sơn lão tổ.
“y da Thanh Sơn lão ca, ngươi đừng hiểu lầm, Tiểu Tả cùng Tiểu Hữu chỉ đang bế quan, Diệp Bắc vỗ vỗ vai Thanh Sơn lão tổ, an ủi: “Chờ chuyến này chúng ta trở về, các nàng sẽ xuất quan.”
“Hừ, ngươi đừng nghĩ rằng ta không biết ngươi đang có ý định quỷ quái gì.” Thanh Sơn lão tổ tức giận nói: “Chỉ mình ngươi là có khả năng hộ mệnh, suy cho cùng nếu tiền bối muốn giết ngươi, sẽ không ai có thể bảo vệ được ngươi hết!”
“Lão ca sao lại nói như thế, đến lúc đó chỉ cần lão ca ra mặt nói tốt cho ta vài câu không phải được rồi sao!” Diệp Bắc cười he he.
Nhưng hắn vừa dứt lời, đột nhiên có một luồng khí tức rất khủng bố hướng về phía hắn.
Trong chớp mắt, thân thể hắn như mất đi sự khống chế, giống như một chiếc thuyền nhỏ trong bão táp không có sức phản kháng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận