Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1892: Đây là tìm chết (1)

“Thế mà lại có người ác độc như vậy, hại hiền chất đến mức này? Hiền đệ không cần nói thêm, chuyện tiên bài sau này bàn lại, lão phu chắc chắn dốc hết sức trợ giúp, giết chết tặc nhân kia trước!”
Ngoài miệng thì nghĩa khí lẫm liệt, nhưng chưa từng quên chuyện tiên bài.
Lưu Nhữ Nam cũng không phải đèn cạn dầu, sau khi lòng thầm cười lạnh, ngoài mặt vẫn là vẻ trượng nghĩa cảm kích.
“Đa tạ Quy huynh.”
“Có điều chuyện chém giết thì không cần, vẫn nên bàn tính lâu dài!”
“Bây giờ khuyển tử chỉ còn lại hồn hỏa, lão phu muốn để nó đoạt xá người kia, cho nên tuyệt đối không thể giết hắn mà phải nghĩ kế bắt sống, mong Quy huynh giúp đỡ nhiều hơn!”
Đoạt xá?
Bắt sống?
Nghe câu này, sắc mặt Quy Thọ Niên trở nên khó coi.
“Theo như Lưu hiền đệ nói, người này có chút tu vi, ta ngươi liên thủ giết chết hẳn không phải chuyện khó, nhưng bắt sống e là...”
Còn chưa nói hết Lưu Nhữ Nam đã nhìn thấu tất cả.
“Nếu chuyện này thành công, lão phu nguyện dâng năm tiên bài!”
Lộp bộp!
Câu này khiến tim gan Quy Thọ Niên nhảy dựng!
Nếu là trước đây, cái tên láu cá Lưu Nhữ Nam này sẽ không nỡ bỏ ra năm tiên bài, xem ra chuyện này quả thật có chút gấp gáp, ép ông ta không nhẹ, nếu bỏ lỡ cơ hội này, e rằng sau này sẽ khó có được.
Hơn nữa hoàn cảnh hiện nay của hải tộc hoang cổ cũng không tốt lắm.
Từ Thương Hải màu mỡ, cả tộc phải dời đến Đông Hải nhỏ nhoi này, tài nguyên hoàn toàn không đủ dùng, mấy ngày trước không ít hậu bối tự ý lên đất liền tìm bảo vật đột phá, kết quả mất mạng không còn tin tức…
Ông ta và Lưu Nhữ Nam hai người liên thủ bắt một tu sĩ Hoang cảnh niết bàn, đây chính là tiền tài tự đưa đến tay, nói thế nào cũng phải nhận, cho dù người kia có chút lợi hại nhưng có thể tài giỏi được đến đâu?
Nếu thật sự cực kì ghê gớm, Lưu Nhữ Nam cũng sẽ không dám ra tay, chuyện tự tìm đường chết như thế này, cái tên láu cá kia sẽ không làm, ông ta tuyệt đối không phải kẻ ngu xuẩn.
Thậm chí Quy Thọ Niên còn mong mỏi đối phương có thể mạnh hơn một chút, đến lúc đó còn có thể ngồi đó tăng giá, kiếm thêm một mớ từ ông ta chẳng phải tốt lắm sao…
Trầm ngâm vài giây, Quy Thọ Niên lập tức cắn răng đập bàn.
“Được!”
“Nếu Lưu hiền đệ sốt ruột như thế, lão phu nhất định sẽ trợ giúp!”
Hai người nhìn nhau cười lớn, tràn ngập tự tin!
Qua một canh giờ.
Hai ông lão đi giữa bầu trời trên biển cát mênh mông, thoạt trông bước chân chậm rãi nhưng một bước ngàn dặm, vừa xuất phát về phía mục tiêu, vừa thương lượng chi tiết liên quan.
Lưu Nhữ Nam theo chiến thuật khách sáo, hứa đủ thứ chuyện.
“Quy huynh, lần này khuyển tử gặp nạn chỉ có huynh chịu giúp đỡ, ta mới biết thế nào là bạn tốt tri kỷ, sau chuyện này lão phu chắc chắn sẽ nói lời tốt đẹp trước mặt tinh chủ, để hải tộc có nhiều cơ hội lên bờ tìm kiếm cơ duyên.”
“Tương lai huynh và ta tiếp tục hợp tác, hai tộc cùng hưởng vinh quang, sau này bất kể đại cục thế nào, ta và huynh vẫn sẽ là bạn bè tốt nhất!”
Mở miệng là hứa hẹn, không có câu nào là thật.
Vẽ cái bánh lớn rất ra hình ra dạng, thật đúng là kẻ già đời.
Quy Thọ Niên càng lõi đời hơn, mỉm cười thản nhiên đáp lời.
“Lưu hiền đệ khách sáo rồi, chẳng qua chỉ là chuyện tiện tay thôi, sao lão phu dám lấy công yêu cầu nhiều thứ hơn được, năm đó có thể quen biết với Lưu hiền đệ thật sự là vinh hạnh của lão phu, nhưng lão phu cũng biết lấy đại cục làm trọng, quá nhiều cơ hội lại là mơ ước xa vời vạn lần không dám.”
“Chỉ cần sau này hậu bối có thêm bảy tám tiên bài, sẽ cảm kích không thôi.”
Hai ông lão nhìn nhau mỉm cười, bàn tính trong lòng lại gõ cực kì vang dội, giữa lúc cười nói đã trải qua mấy chiêu, có thể coi là không phân thắng bại.
Còn về trận chiến sắp tới, đã sớm tự tin không nhắc đến một chữ.
Nghe những lời nói sâu xa khó lường như vậy, hồn hỏa Lưu Trường Phong giấu trong tay áo cũng cảm thấy mở rộng tầm mắt, đồng thời nảy sinh cảm giác tự tin và mong chờ trước nay chưa từng có đối với việc bước chân vào Hoang cảnh.
Tìm kiếm hơi thở còn sót lại rất lâu, cuối cùng bóng dáng hai người dừng trên không.
Lưu Trường Phong chui ra khỏi tay áo.
Ba người nhìn nhau trên không, sắc mặt đều có chút nghiêm túc, cho dù cuộc chiến này đã nắm chắc phần thắng, bọn hắn cũng không hề xem thường, đã đến bước này tất nhiên sẽ không ngu xuẩn sơ ý.
Lát nữa ra tay, nhất định phải dốc hết sức!
Quy Thọ Niên vững vàng không biết bao nhiêu năm nay, càng hiểu rõ đạo lý này, tâm tư bình tĩnh vứt bỏ hết tạp niệm chuẩn bị chiến đấu đồng thời lặng lẽ nhìn về phía Lưu Nhữ Nam.
“Lưu hiền đệ, gian tặc kia rốt cuộc có tu vi thế nào, ở hoàn cảnh đặc biệt gì mà ngay cả đệ cũng không thể đơn độc đối phó được?”
Mặt mày Lưu Nhữ Nam nghiêm nghị, giọng điệu lại nhẹ nhàng không ít.
“Quy huynh không cần lo lắng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận