Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2037: Trên đời này làm gì có thần (1)

“Nói thật cho ngươi biết, thân phận của ta và nàng, là điều mà ngươi không thể tưởng tượng được, ta tuyệt đối không phải loại người mà ngươi có thể trêu chọc đến, nếu như ngươi dám tiếp tục dây dưa với nàng, cẩn thận chết mà cũng không biết chết như thế nào!”
Vừa dứt lời.
Từ Dung nghe đến trong lòng trầm xuống.
Tên Chu Bằng Phi này, sao lại có thể lấy thân phận và năng lực của Bộ Săn ma của mình ra để uy hiếp người khác chứ? Càng kỳ quái hơn chính là, thế mà hắn ta còn uy hiếp đến trên đầu Ngô tiên sinh, đây không phải là động thủ trên đầu thái tuế sao?
Cho dù nàng có chút chán ghét cái tên nhị đại dầu mờ này, nhưng suy tính đến thân phận và tình cảm đồng nghiệp cùng ngành, Từ Dung vẫn là lập tức lên tiếng thờ ơ khuyên giải.
“Chu Bằng Phi!”
“Ngươi, ngươi đừng có nói hươu nói vượn!”
“Ta khuyên ngươi mau chóng rời đi, đây là vì muốn tốt cho ngươi!”
Ai ngờ được vừa mới dứt lời.
Đột nhiên Chu Bằng Phi quay đầu, con ngươi trợn tròn!
Không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm vào Từ Dung một lúc, nghiến răng cười ra tiếng.
“Ta nói hươu nói vượn?!”
“Được, được lắm!”
“Từ Dung, ta thật sự không ngờ được, ngươi lại vì loại nam nhân này, mà lớn tiếng quát với Chu Bằng Phi ta? Uổng công ngươi cũng coi như là đội trưởng tinh anh, thế mà lại không biết tốt xấu! Mấy năm nay, mắt ta đúng thật là mù rồi!”
Nói xong, người thanh niên vung quyền đánh về phía Ngô Đào, trong mắt đã tràn ngập vẻ giận dữ!
Nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt kia.
Ngô Đào bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể thuận tay nắm quyền vung ra nghênh đón đòn tấn công!
“Hô!”
Trong chớp mắt âm thanh gào thét vang lên, nam nhân đỏ mặt tía tai đã biến thành sao băng bay vào trong bầu trời, chớp mắt đã không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa, thật lâu sau cũng không thấy rơi xuống, giống như là đã trôi dạt vào tinh không vậy…
Lúc này Ngô Đào mới buồn bực thu hồi tay phải, không còn gì để nói lắc đầu.
Ai, lại gây thêm phiền toái rồi.
Chuyện này đúng thật là không có cách nào, đối phương đã động sát ý, hắn tuyệt đối không cho phép có người như thế sống ở trên đời, cho dù tương lai sẽ tốn chút thời gian giải quyết tốt hậu quả, nhưng cũng chỉ có thể động thủ.
Lãng phí thời gian với chuyện có kết cục đã được định trước, đúng thật là khiến người khác cảm thấy phiền phức.
Phật nói, quét sàn nhà sợ tổn thương đến mạng của những con kiến, yêu thương đèn đựng đom đóm.
Đối mặt với sự tồn tại nhỏ yếu, vốn dĩ không nên động thủ, nhưng nếu như con muỗi nhất định phải bay đến trên mặt hút máu, còn muốn lấy mạng của ngươi, vậy thì chỉ có thể mời Phật ta ra rồi!
Bất đắc dĩ.
Nhìn một đòn hời hợt của Ngô Đào đã đánh cho Chu Bằng Phi bay đến tận chân trời, cho dù Từ Dung đã sớm dự liệu được, cũng là cả mặt kinh ngạc đến nửa ngày không nói ra lời, mỗi lần nhìn thấy thủ đoạn của vị nhân vật thần bí này, cho đến hôm nay vẫn như trước cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Mãi đến khi nhìn thấy thần tình Ngô Đào bình tĩnh, bình tĩnh giống như ngày đó dẫn phát sóng thần vậy, nàng mới ổn định tâm thần hơn một chút, dù sao vị này đã không thể dùng lý lẽ bình thường để đối đãi, có thể một quyền đánh bay Chu Bằng Phi, cũng không tính là chuyện gì cả.
Tuy nói Chu Bằng Phi là một thành viên của Bộ Săn Ma, nhưng người này đúng thật không được tính là thứ gì tốt, có thể nói cả nhà hắn là sâu mọt của thành phố Bình Giang, chết thì chết thôi, nàng cũng đã hết sức khuyên giải, cũng không trách được người ngoài.
Cho dù tương lai điều tra ra.
So với trọng lượng của Ngô tiên sinh, chỉ là một cái chết của Chu Bằng Phi không đáng giá nhắc đến, về tình về lý, tuyệt đối không có gì để nói tiếp.
Nghĩ đến đây.
Từ Dung cũng không nhắc đến chuyện không vui trước mắt, ngược lại hỏi những nghi hoặc trước đây.
“Ngô tiên sinh.”
“Ta còn có một việc rất tò mò, dựa vào thân thủ của ngài, mị linh căn bản không có uy hiếp gì đáng nói, vì sao ngài lại muốn liên tiếp tiêu diệt các loại mị linh ở ngoài thành vậy?”
Nghe xong, Ngô Đào cười cất bước thuận miệng lên tiếng.
“Thật ra, cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt.”
“Con người ta tương đối sợ phiền toái, để tránh những phiền phức sau này, vì thế quen thuộc diệt cỏ tận gốc.”
Cho đến bây giờ, một chút chuyện này cũng không có gì để che giấu, nếu như đối phương đã hỏi, Ngô Đào cũng thuận miệng nói mấy câu, ít nhiều cũng giải đáp một chút nghi hoặc của người ta, sau này nếu có chuyện gì tiếp tục mở miệng nhờ hỗ trợ, đối phương cũng sẽ thoải mái một chút đi.
Nói xong, Ngô Đào thuận miệng lên tiếng dặn dò.
“Từ đội trưởng.”
“Nếu như tổng bộ các ngươi có tin tức gì, nhất định phải cho ta biết đầu tiên, chuyện này rất quan trọng.”
Quả nhiên.
Sau khi nghe qua lời giải thích của Ngô Đào, Từ Dung cả mặt đang mê man giật mình gật đầu, lên tiếng đồng ý cũng thoải mái hơn không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận