Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 911: Dạy hư đệ tử

Lúc này, ông chủ nhỏ vẫn chưa rời đi mà khom người, hai tay cung kính đưa ra một chiếc gương đồng.
"Đại nhân, thứ này là lúc nãy ba người Lâm Thiên tặng cho tiểu nhân vì biết ngài ở trong đình viện của tiểu nhân, tiểu nhân không thể nhận món đồ này được, cho nên trả lại cho đại nhân."
Dịch Phong liếc nhìn cái gương đồng, không nhịn được tặc lưỡi.
Thật ra hắn không cảm thấy cái gương đồng này có gì thần kỳ.
Thậm chí còn không có chút vàng bạc nào được dát lên trên.
Ba huynh đệ Lâm thị này trông có vẻ rất lợi hại, xem ra cũng là đồ keo kiệt.
Hắn xua tay nói: "Thứ đồ chơi rác rưởi này đối với ta cũng vô dụng, nếu có ích với ngươi thì ngươi cứ giữ lại dùng đi".
"Còn về miếng ngọc giản này, đa tạ nhé".
Nói xong, Dịch Phong đóng cửa viện lại, chuẩn bị vật dụng bố trí trận pháp.
Mà bên ngoài cửa viện, ông chủ nhỏ nhìn cái gương đồng trong tay, rất lâu mới có thể hồi thần lại.
Loại Tiên Khí hạ phẩm này trong mắt hắn, chỉ là đồ rác rưởi vô dụng thôi sao?
Quả nhiên, cao nhân đúng là cao nhân.
Mấy canh giờ sau, Dịch Phong đã chuẩn bị xong các vật dụng tương ứng, đang ở trong viện hí hoáy sắp xếp.
Bên trong phạm vi đã bị hắn cắm đầy các cây gậy.
Lần này hắn bố trí một Tụ Quang trận cấp thấp nhất.
Sau khi kích hoạt trận, nó có thể ngưng tụ thành một chùm ánh sáng ở trung tâm trận, phát sáng đồng thời cũng có thể tạo ra nhiệt.
Theo như đạo lý, nếu Dịch Phong thật sự có thiên phú ở phương diện trận pháp, làm theo hướng dẫn, thể nào cũng có thể bố trí được Tụ Quang trận này.
Nhưng mà.
Đã vài canh giờ trôi qua, đừng nói đến chuyện phát sáng ở tâm trận, ngay cả một sợi lông cũng không có.
Dịch Phong không tin lại bắt đầu thử lại lần nữa, một lần rồi lại một lần...
Cuối cùng.
Hắn một chân đạp những thứ đồ được bố trí thành đống bùi nhùi.
"Đệt!"
"Bày trận ông nội ngươi!"
Hắn mắng to một tiếng, sau đó đen mặt ngồi xuống bậc thềm.
Xem như hắn đã hiểu, thứ đồ chơi trận pháp này thật sự không có duyên với hắn.
Về phần phá vỡ Thiên Ma đại trận gì đó, Dịch Phong đoán chắc là công lao của hệ thống.
"Vốn còn tưởng chính mình là một đại lão về trận pháp, còn tự phấn khích một hồi!"
"Hây".
Dịch Phong khẽ thở dài, kéo cơ thể mệt mỏi đi tắm rửa đơn giản, sau đó nghỉ ngơi đi ngủ.
Tuy nhiên.
Theo ngày tháng từng ngày từng ngày trôi qua.
Thành Thiên Dung vì hắn mà ngày càng có nhiều cường giả, mà người tới thăm hỏi hắn cũng lần lượt xuất hiện!
Trên có già, dưới có trẻ.
Ném cành ô liu ra, quỳ xuống trước cửa viện của hắn xin bái sư.
Cảm giác được người ta sùng bái rất tốt, nhưng mẹ nó hắn thật sự là đốt đặc cán mai về mấy cái thứ trận pháp này.
"Ta phải nói bao nhiêu lần nữa đây, ta đã nói ta không hiểu trận pháp, chẳng phải là đại sư trận pháp gì cả!
Đối mặt với những nam nữ thanh niên đang quỳ gối trước cửa nhà mình, Dịch Phong thật sự bó tay, giải thích khuyên bảo hết nước hết cái.
"Sự am hiểu của tiền bối với trận pháp đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân, nhưng vẫn khiêm tốn nói chính mình không hiểu trận pháp như thế, thật khiến chúng đệ tử xấu hổ!"
Mấy nam nữ thanh niên quỳ trên đất, cung kính nói.
Dịch Phong che trán, ngửa đầu nhìn lên trời.
Trời ạ.
Đây là một đám kỳ dị gì thết Sao càng giải thích lại càng không rõ ràng vậy.
Vốn dĩ hắn cũng rất muốn thu nhận những người này, dù sao hắn cũng muốn nhận một đệ tử cuối cùng cho mình, nhưng bọn họ lại không nhận được sự công nhận của hệ thống.
Điều quan trọng nhất là, bản thân hắn cũng không phải đại sư trận pháp gì đó, thế này mà dạy người ta chẳng phải là làm hư đệ tử sao?
Không làm tốt đến cuối cùng, bản thân sẽ không xuống đài được!
"Các ngươi đi đi, ta không dạy nổi các ngươi!"
Dịch Phong lại kiên nhẫn giải thích.
"Nếu ngay cả tiền bối cũng không dạy nổi chúng đệ tử, vậy trên đời này chẳng có ai dạy được chúng đệ tử nữa".
Mấy người thanh niên kính cần nói.
"Phải đấy phải đấy".
Lại thêm một vài thanh niên từ xa đến, đồng loạt quỳ xuống đất, thành khẩn nói: "Nếu ngay cả tiền bối cũng không dạy nổi, thì trên đời này, ai còn dám xưng là làm gương cho mọi người nữa".
Nhìn thấy lại có thêm vài người đến, Dịch Phong hoàn toàn cạn lời.
"Được được được, các ngươi nói gì thì là cái đó, được chưa?"
"Ta lợi hại, được chưa?"
"Các ngươi nói ta là cấp bảy thì ta chính là cấp bảy, nói ta là cấp tám thì chính là cấp tám, đã được chưa?"
Dịch Phong nói kháy một hồi, rằm một tiếng đóng cửa viện lại.
Xem như hắn đã hiểu rõ, không thể giải thích rõ ràng với những người này được, ngươi có giải thích thế nào họ cũng cho rằng ngươi lợi hại.
Ngươi nói hắn lợi hại trên phương diện trận pháp thì cũng thôi đi, nhưng mẹ nó, ngay cả một cái Tụ Quang trận hắn cũng không bày nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận