Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1418: Cánh cửa Tỉnh Không (1)

Dịch Phong càng nhìn càng tức giận, trực tiếp xách đại bảo kiếm lên đuổi theo chém giết, cũng không biết đi sâu vào nơi nào, chỉ là âm thanh bên tai không ngừng nhắc nhở kinh nghiệm thu được giống như tiếng chuông tan học.
Mãi đến khi khắp nơi là xương cốt, thế mà hắn lại thăng được một cấp!
Xung quanh sương mù đen không nhìn thấy bóng dáng ma vật, Dịch Phong rất không cam tâm, cầm theo đại bảo kiếm chỉ vào khuôn mặt móc câu ở trước mắt.
Ai biết còn chưa lên tiếng hỏi, ma vật kia đã bị hù dọa đến dập đầu như giã tỏi!
"Ta sai rồi, ta sai rồi!"
Dịch Phong đố trán, xóa đi một dòng hắc tuyến.
"Ai nói với ngươi đúng hay sai, ta là muốn hỏi ngươi, ở xung quanh đây có còn ma vật khác không!"
Ma vật mặt móc câu liên tục hành lễ, học mấy phần dáng vẻ của con người.
"Hết rồi! Không còn một con nào nữa! Ta không phải ma vật, ta chỉ là có vẻ ngoài giống như thế! !
Dịch Phong nghe thế thì thất vọng, cũng không có nhiều hứng thú nữa.
"Răng rắc!"
Một kiếm thu hoạch chút kinh nghiệm bảo bảo, hắn xoay người gọi Mạn Mạn ra trở về.
Chớp mắt, hắn đã trở về trên phi chu.
Tuy thu hoạch được một đống kinh nghiệm, nhưng lại có một cảm giác mất mát nho nhỏ, hay tay chống cằm xuất thần, bắt đầu có nghi vấn với sự cường đại của Ma tộc.
Cũng không biết qua bao lâu sau, sau lưng vang lên giọng nói ôn nhu.
"Ngươi có từng phát hiện Ma tộc đột kích?"
Quay đầu nhìn lại, chính là nữ nhân thần sắc thanh lãnh.
Dịch Phong thuận miệng lên tiếng: "Không có động tĩnh của Ma tộc.
Nữ tử nghe tiếng gật đầu, vẫn lãnh đạm như thường.
"Vất vả rồi".
Thế nhưng rất nhanh.
Bọn họ phát hiện không đúng lắm.
Bởi vì bọn họ phát hiện, xung quanh yên tĩnh đến mức có chút không hợp thói thường.
Thế mà lại không nghe được một chút âm thanh nào.
Theo lý mà nói, cho dù không có ma vật tấn công, nhưng có lẽ sẽ có ma vật phát ra âm thanh cùng tiếng gào thét.
Vì thế.
Tình trạng khắp nơi không giống bình thường này, càng có khả năng ẩn giấu cổ quái.
Ba người yên lặng yên tĩnh nhìn về phía tuyến đầu, thần sắc hiện lên sự nghi hoặc.
Nữ tử đứng đầu càng là mày liễu nhăn lại, cũng bị sự yên tĩnh cổ quái này làm cho kinh nghi.
Nhưng nàng tỉ mỉ thăm dò rất lâu, vẫn như cũ không thu hoạch được gì.
Đành phải nhỏ giọng truyền âm, căn dặn hai người khác.
"Nơi này sương mù đen quá nồng, thần trí của ta cũng không cách này đi quá xa, khu vực trong tầm mắt càng thêm có hạn, nhưng loại yên tĩnh quỷ dị này, có thể ẩn giấu nguy hiểm to lớn."
"Hai người các ngươi, nhất định phải tăng cao cảnh giác."
Hai người nghe tiếng nhìn nhau, trịnh trọng gật đầu.
"Tuân mệnh!"
Phi chu lại xuất phát lần nữa, hai người một đầu một đuôi, nghiêm mật giám thị xung quanh, dựng dậy mười hai phần tinh thần.
Thần sắc của nữ tử đứng đầu cũng là nghiêm túc, đứng giữa khống chế toàn cục.
Ba người một bộ dáng nghiêm túc, cảnh giác so với lúc trước tăng lên gấp mấy lần, nếu như không phải ở trong đó, còn tưởng rằng gặp phải kẻ địch mạnh mẽ nào đó.
Bên cạnh phi chu, Dịch Phong chống cằm giống như cuộc sống không còn gì luyến tiếc.
Những ma vật dọc đường đều là mập giả, cẩn thận như thế làm gì.
Lẽ nào đang phòng bị sương mù đen mạnh mẽ mà bọn họ nói?
Nhưng dường như sương mù đen này cũng không có gì đặc biệt, cũng không thể là đang phòng bị không khí đi.
Có thể đây chính là phong phạm của cao thủ?
Tò mò nhìn một hồi, thấy ba người cảnh giác, cũng không chờ được kẻ địch mạnh mẽ nào đến, Dịch Phong dần dần không còn hào hứng, để mặc cho bọn họ đấu trí đấu dũng với không khí.
Dù sao hắn chỉ là người dẫn đường, không hiểu tác phong cao thủ cái gì cả.
Công việc canh gác cũng hoàn thành, Dịch Phong trực tiếp nằm xuống đi ngủ.
Không biết qua bao lâu, Dịch Phong tỉnh lại duỗi lưng một cái.
Ngồi dậy sờ lên bụng, cũng khôn có cảm giác đói bụng.
Cũng may bữa sáng đủ dinh dưỡng, nếu không lúc này chỉ có thể cầm trứng gà ăn tạm mà thôi.
Kế hoạch lười biếng thật là hoàn mỹ.
Âm thầm khen chính bản thân mình, Dịch Phong nhìn bốn phía xung quanh.
Hai người nam vẫn còn đang cảnh giác, một bộ tư thế nghiêm túc, cũng không có bộ dáng từng đánh nhau, dường như không chờ đợi được kẻ địch mạnh mẽ cái gì đó đến, đúng thật là đấu trí đấu dũng với không khí...
Bất đắc dĩ chẹp chẹp miệng, Dịch Phong cũng lười quản nhiều.
Lấy ra cái hồ lô lớn của Ngụy Đông Hải, đang muốn uống chút rượu giết thời gian nhàm chán.
Phía sau, nữ tử đứng đầu mềm mại đi đến.
"Đa tạ lúc trước ngươi làm hộ pháp cho chúng ta."
Dịch Phong đứng dậy ngoái đầu nhìn lại, thấy nữ tử kia dung mạo tuyệt mỹ, không có ngạo khí cũng không có sắc mặt khác thường, thần sắc bình tĩnh như nước.
Nữ nhân này biết cảm ơn, thật ra còn rất tốt.
Ít nhất, so với một vài cao thủ dùng lỗ mũi nhìn người tốt hơn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận