Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1669: Diệu kế (1)

Bao Tòng Tâm mấy lượt đã bị quật ngã, hai tông chủ cũng không được mà.
Uống đến cuối cùng dưới chân cũng chuếnh choáng, thiếu thút nữa là trực tiếp ngã ở hiện trường, đoán chừng ba tên nghiện rượu này, mấy ngày này tám phần là sẽ nghỉ nơi.
Hai tông chủ kia đúng thật là nhiệt tình hiếu khách, rất có phong độ liều mình bồi quân tử, có thể ở nơi tha hương gặp được loại người này, cũng là một chuyện vui vẻ.
Thảnh thơi ngồi xuống một bên cạnh lan can điêu khắc, trên mặt Dịch Phong nổi lên một trận ý cười.
Đúng lúc này.
Hành lang sau lưng truyền đến tiếng hò hét như giết heo.
“Ân công! Ân công!”
Nghe tiếng quay đầu, Bao Tòng Tâm đang chạy nhanh đến.
Quần áo không ngay ngắn giống như vừa mới tỉnh ngủ, ôm bình hoa cả mặt hoảng sợ, trên mặt không còn có men say, chạy đến trước mặt, còn có một bộ dáng khó có thể tin.
“Ân, ân công!”
“Chuyện hôm qua đều là thật? Chúng ta thật, thật sự gặp được hai vị tông chủ rồi?”
Dịch Phong bất đắc dĩ cười cười.
“Nếu không thì sao.”
Lúc này Bao Tòng Tâm mới kinh ngạc gật đầu, trong mắt còn có chút kinh nghi bất định.
Dịch Phong cũng coi như hoàn toàn thấy rõ.
Về sau có chuyện gì, vẫn là đừng nghe ngóng ở chỗ lão ca này, nếu không tám phần vẫn là lời đồn, chuyện trong đảo, tốt nhất hỏi một chút người khác.
Ngẩn người một hồi lâu.
Bao Tòng Tâm cẩn thận đặt bình hoa lên trên bàn, sau đó run run rẩy rẩy lấy ra mấy tiên tinh.
“Ân ân công, bảo bình này tiểu nhân không dám nhận, đây là tiền rượu hôm qua, chưởng quỹ cũng không cần.”
Dịch Phong nhận lấy tiên tinh, vừa kinh hỉ vừa xấu hổ.
Vốn dĩ muốn mời người ta uống rượu, kết quả còn bởi vì mặt mũi của người ta, tiết kiệm được tiền một bữa rượu, đây gọi là chuyện gì đây.
Cầm lấy tiên tinh, Dịch Phong kiên nhẫn lên tiếng phổ cập kiến thức.
“Bao lão ca, có cái gọi là trăm nghe không bằng một thấy, hai vị tông chủ đều là người tốt, bây giờ ngươi cũng nên tin rồi chứ?”
Bao Tòng Tâm căng thẳng ngước mắt, miệng cố nở nụ cười.
“Tin, tin…”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, tiếng cười thoải mái từ dưới lầu truyền đến.
“Chào buổi sáng Dịch tiên sinh.”
“Đêm qua tiên sinh nghỉ ngơi có tốt không?”
Nghe tiếng nhìn xuống, hai vị tông chủ đang chạy ở dưới lầu, mỉm cười ôm quyền hướng về phái bên trên.
Tiếp đó đã rất nhanh chân lên lầu.
Không đến mấy giây, đã lên lầu đến gần ngay trước mắt.
Người ta sáng sớm đã đến thăm viếng, Dịch Phong cũng vội vàng đứng lên cười nghênh đón.
“Chào buổi sáng hai vị, mau ngồi xuống.”
Bao Tòng Tâm tuyệt đối không dám xưng huynh gọi đệ với người ta, đứng ở một bên cũng cảm thấy áp lực lớn lao, không còn run lẩy bẩy đã là tiến bộ cực lớn.
Lại nhìn thấy trên mặt hai vị tông chủ tràn đầy ý cười khiêm tốn.
Tâm tình của hắn mới dần dần buông lỏng, có can đảm tin tưởng sự thật trước mắt.
Tiếp đó ba người lên tiếng nói chuyện phiếm.
Nhận biết của hắn đảo ngược long trời lở đất, ngoại trừ hưng phấn và vinh quang, cũng có loại cảm giác kinh hỉ mới tỉnh lại từ trong mơ…
Ba người ngồi xuống liên tục nói cười.
Sau mấy câu chào hỏi nhiệt tình.
Hứa Bách Xuyên lấy ra một bình lá trà, trên mặt nở nụ cười.
“Dịch tiên sinh, trà này có hiệu quả giải rượu, hôm qua có chỗ chiêu đãi không chu đáo, mong được tha thứ.”
Nhìn thấy lão hồ ly đảy thủy tinh nâu ngàn năm ra.
La Bằng Phi cũng lấy ra một hộp bánh ngọt, vội vàng hai tay để lên bàn!
“Dịch tiên sinh, bụng rỗng uống trà không có vị, bánh ngọt này mùi thơm ngát ngon miệng, càng thích hợp để nhấm nháp với nước trà hơn!”
Còn chưa đợi Dịch Phong lên tiếng.
Hứa Bách Xuyên lại lấy ra một lò huân hương, cười đến nếp nhăn ở khóe mắt cũng lộ ra.
“Tiên sinh, hương này cũng là hàng cao cấp để giải rượu, còn có hiệu quả ngưng thần tĩnh tâm, bất kỳ thời điểm này cũng đều dùng được, cũng cao nhã hơn nhiều so với việc ăn ăn uống uống.”
Hai người ánh mắt giao nhau, không có chút nào nhượng bộ.
Nhìn thấy hai bên đã sắp tranh chấp.
Người không biết, còn tưởng rằng đang so lễ hỏi chọn rể đó.
Đối mặt với loại nhiệt tình này, Dịch Phong cũng không tiện cự tuyệt, đành phải nhận lấy từng cái một.
Thấy thế, hai người cười đến không ngậm được miệng, nhất thời mấy người nói chuyện trên trời dưới đất.
Trong lúc nói cười, Dịch Phong một mình đi ra bên ngoài lan can.
Quan sát đình viện hào trạch, cảnh đẹp khiến người ta phải tán thưởng.
Thuận theo bố cục nhìn về phía bên ngoài trạch viện, cũng là lục liễu như đệm.
Cẩn thận nhìn, sâu trong thảm cỏ màu xanh còn giống như có sương mù bốc lên, cái này giống như gió tuyết vừa đến đông xuân giao hội, cảnh tượng kỳ quái khiến Dịch Phong rất tò mò.
Nhìn kỹ mới phát hiện.
Trong sâu sương khói mông lung đó, có hồ nước lăn tăn.
Bất ngờ phát hiện cảnh đẹp trong sương mù, Dịch Phong càng hiếu kỳ hơn, không nhịn được mở miệng lên tiếng hỏi.
“Hai vị, vì sao sương mù ở hồ kia không ngớt vậy?”
Hai người trong mắt có tia lửa nghe tiếng sững sờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận