Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 775: Người nào nói với ngươi ta chỉ là một Nhân Tiên?

Tinh Thần Phong.
Liễu Ngôn vô cùng sửng sốt khi nghe thuộc hạ báo cáo.
"Cái gì? Hắn ta chỉ là một Nhân Tiên, vậy mà lại dám đứng trên sinh tử đài cùng với năm vị Địa Tiên sao?"
"Bẩm phong chủ, chính là như vậy".
Thuộc hạ trả lời: "Hiện tại người đều đã đến sinh tử đài rồi!"
"Nhiều đệ tử khác bây giờ vẫn còn đang khuyên, nhưng đều không thể ngăn được."
"Đúng là muốn đi tìm cái chết!"
Liễu Ngôn bỗng nhiên đứng dậy:
"Đi ngăn hắn ta lại!"
Lời nói vừa phát ra, Liễu Ngôn đã tại chỗ biến mất.
Cũng trong lúc đó, Quách Thế Kiệt cũng đã nhận được tin tức.
"Phong chủ, tên tiểu tạp chủng Dịch Phong kia muốn cùng năm đệ tử Địa Tiên của Nhật Nguyệt Phong bước lên sinh tử đài."
Quách Thế Kiệt hưng phấn nói: "Lên sinh tử đài, ngươi nói là thật hay giả?"
Phải biết rằng vì lần trước ám sát thất bại mà hắn ta vẫn luôn buồn bực, không nghĩ tới tiểu tử kia vậy mà chủ động lên sinh tử đài.
Ha ha, đơn giản là quá tốt rồi, thực sự là trời giúp ta rồi.
Điều quan trọng nhất là không chỉ có thể quang minh chính đại giết chết Dịch Phong, mà Tinh Thần Phong còn không có bất kỳ lý do nào để gây khó khăn cho hắn ta.
Đúng là một mũi tên trúng hai đích!
"Vâng".
Thuộc hạ hắn ta cắn răng nghiến lợi quát lên: "Tiểu tạp chủng kia còn nói rằng, muốn ngài tự mình nhìn đệ tử của Nhật Nguyệt Phong chúng ta chết thảm ở trong tay của hắn ta như thế nào".
"Cái gì?"
"Tên tạp chủng này!"
Quách Thế Kiệt nổi giận, hung hăng đập vỡ ly trà đang cầm trong tay.
"Phong chủ bớt giận! Dù sao Dịch Phong cũng phải chết. Phong chủ hà tất vì một kẻ hấp Thuộc hạ nhanh chóng khuyên nhủ: "Dù hối sắp chết mà tức giận, thật không đáng".
Quách Thế Kiệt buộc mình phải bình tĩnh trở lại, hắn ta nhịn cơn tức giận xuống.
"Nói cho cùng".
Từ vị trí của mình đang ngồi, hắn ta đứng lên:
"Hắn ta không phải muốn bổn phong chủ đi qua đó sao? ".
"Vậy để bổn phong chủ đi qua nhìn tận mắt, xem hắn ta chết không toàn thây như thế nào." Quách Thế Kiệt nói, thốt ra từng chữ qua kẽ răng.
Nhật Nguyệt Tông.
Sinh tử đài.
Liễu Ngôn vừa đến đã thấy Dịch Phong bị mấy người sư huynh giữ chặt, tận tình khuyên bảo.
Nhìn thấy Liễu Ngôn tới, mấy người đó như được tha chết.
"Phong chủ, ngài nhanh đến khuyên hắn ta một chút đi. Không nên cùng năm tên đệ tử Địa Tiên của Nhật Nguyệt Phong bước lên sinh tử đài" Xuân Lai cuống cuồng nói: "Đây không phải là muốn chết sao!"
Liễu Ngôn liếc mắt nhìn sang, bên đó là năm tên đệ tử áo lam của Nhật Nguyệt Phong đang nhìn chòng chọc vào Dịch Phong bên này.
Trong mắt đều bốc lửa, năm tên kia đều là viên mãn Địa Tiên.
"Dịch Phong, không nên hành động ngu ngốc!"
Liễu Ngôn tiến lên, nói: "Ngươi cũng biết năm người bọn họ đều là viên mãn Địa Tiên, giơ tay lên lập tức có thể khiến cho một tên Nhân Tiên như ngươi chết không có chỗ chôn".
Liễu Ngôn tự mình qua đây khuyên bảo, đã là cho Dịch Phong đầy đủ mặt mũi rồi.
Nghe Liễu Ngôn nói xong, khuôn mặt của Dịch Phong trầm xuống: "Ta hành động ngu ngốc? Là Quách Thế Kiệt năm lần bảy lượt muốn dồn ta vào chỗ chết".
"Ngươi kêu ta đừng hành động ngu ngốc?"
Đến giọng nói của hắn cũng trầm xuống: "Chẳng lẽ ta chỉ có thể mặc cho Quách Thế Kiệt gây khó dễ, xẻ thịt mình? Thậm chí phải ngoan ngoãn để cho hắn ta giết chết mình sao?"
"Ý của ta không phải như vậy." Liễu Ngôn bất đắc dĩ: "Ngươi suy nghĩ thử xem, tu vi của ngươi như thế, đi đến đó chẳng phải chịu chết sao?"
"Chuyện này giao cho ta, ta sẽ bảo vệ ngươi. Quách Thế Kiệt bên kia ta cũng sẽ đi xử lý cho xong."
"Ai da, ngươi quá lo lắng rồi phong chủ".
Dịch Phong từ tốn nói:
"Chỉ là mấy tên rác rưởi mà thôi, ta xử lý được, bọn họ nếu đến tìm ta gây phiền phức, ta chắc chắn không thể bỏ qua cho bọn họ, cũng là cho Quách Thế Kiệt nhìn thấy, kết quả của việc chọc vào Dịch Phong ta."
Liễu Ngôn nhíu mày.
Ở trong mắt của nàng ta, Địa Tiên đích thật là rác rưởi, nhưng thực lực của Dịch Phong là cái loại gì chứ?
"Ta biết ngươi tức giận, nhưng một Nhân Tiên như ngươi thì có thể làm được gì..."
"Được rồi".
Dịch Phong cắt ngang lời của Liễu Ngôn, quay đầu nhìn về phía nàng ta: "Người nào nói cho ngươi biết ta chỉ là một Nhân Tiên?"
Lời này khiến cho Liễu Ngôn sợ ngây người.
Trong khoảng thời gian ngắn nàng ta cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể mở to mắt nhìn Dịch Phong đang đi về phía sinh tử đài.
Không phải Nhân Tiên?
Vậy là cái gì...
Ngay sau khi Dịch Phong nói lời đó, nàng ta đã nảy sinh một ý nghĩ, Liễu Ngôn không thể nào tưởng tượng nổi.
Chẳng lẽ... là cao thủ thâm tàng bất khả lộ sao?
Rất nhanh, Liễu Ngôn lắc đầu, để cho ý tưởng trong đầu chính mình bay đi.
Không có khả năng đó, làm sao mà một người lợi hại lại có thể phí hết tâm tư tới Nhật Nguyệt Tông của nàng ta chứ?
Có phải chỉ để trở thành một gã tiểu đệ tử của Tinh Thần Phong nàng ta không?
Cái này không hợp lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận