Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1165: Triệu hoán đồng bọn (1)

Hắn ý vị thâm trường cười một tiến, dẫn đầu đi thẳng vào thành.
Bốn người nhìn theo không khỏi thán phục sợ hãi không thôi, cũng nhanh chóng chạy theo sau.
Bọn hắn vừa đi vào trong thành, nam tử đứng ở cửa ra vào chợt nằm sấp xuống, nhanh chóng đóng cửa thành dày nặng lại.
Tiếng đóng cửa vang lên, kích động thần kinh của bốn người kia.
"Ngươi đóng cửa làm gì, lỡ gặp tình huống gì nguy hiểm thì sao, làm gì có thời gian mở cửa nữa hả?"
Ánh mắt bốn người bất thiện nhìn chằm chằm nam tử cuối cùng kia, cảm giác được nguy cơ.
Không chỉ vậy, bọn hắn vốn không thể mở được cánh cửa kia, nói cách khác, nếu người này không mở cửa, các nàng muốn ra ngoài cũng không được.
Nam tử đứng ở cửa ra vào nhếch mép cười.
Nhìn cực kỳ quỷ dị.
Hắn cười miệng càng lúc càng mở to, cười càng lớn, cuối cùng mở to biến thành bộ dáng cực kỳ dữ tợn.
Một đầu lưỡi cực lớn cuốn tới, vươn thẳng về phía bốn người.
Lập tức, một tên phạm nhân tử hình bị cuốn lên, kéo vào miệng hắn, kèm theo đó là tiếng kêu thống khổ thẩm thiết cực bị, bị nhai nuốt trọn.
Mọi người trên quảng trường cũng bị dọa không nhẹ, trong nháy mắt khi nam tử kia bị thôn phệ, hình ảnh trên không mất dần, nhưng thông qua hình ảnh trong mắt người khác cũng có thể thấy được toàn bộ quá trình thôn phệ.
Quá đẫm máu, khủng khiếp chết đi được.
"Không ổn rồi!"
"Người này là Ma tộc lẫn vào nhân loại chúng ta, hèn gì một chút thù lao cũng không cần, nguyện ý đi vào cấm khu cấp bảy này."
Mặt mày những người phụ trách thế lực khác khó coi cực kỳ, lập tức hiểu ra nam tử kia mà do Ma tộc đội lốt.
Mà ngay khi bọn hắn vừa thán phục sợ hãi, lại thêm một tên phạm nhân tử hình bị nam tử ma vật kia nuốt chứng.
"Chạy mau!"
Nam tử và nữ tử còn sót lại liếc nhìn nhau, vốn biết địch không lại, lao nhanh muốn chạy thoát.
"Khà khả!"
Ma vật kia liếm liếm môi, vẻ mặt trêu chọc.
"Nhân loại như xuẩn, vào Phong Ma thành của ta mà có thể chạy thoát sao?"
Lưỡi hắn duỗi ra, quấn lấy bắp đùi nam tử kia, cứ thế bị kéo về.
"Đi con mẹ ngươi."
Nam tử hét lớn một tiếng, rút song đao ra, trực tiếp chém lên đầu lưỡi ma vật, lưỡi đứt ra, nam tử trốn thoát thành công, co cẳng bỏ chạy.
"Thứ ngu xuẩn".
Ma vật kia cười lạnh một tiếng, đầu lưỡi bị cắt bỏ dưới đất giống như thanh kiếm sắc bén bay lên, đuổi theo nam tử.
Một chớp mắt sau, động tác hắn im bặt, cúi đầu nhìn xuống, một cái lưỡi đâm xuyên qua cơ thể.
Trong sân.
Chỉ còn lại một nữ tử duy nhất.
Sắc mặt nàng hoảng sợ, con ngươi khuếch đại, cắn chặt môi, mặt mày đầy vẻ không cam tâm.
Nàng nắm chặt trường kiếm trong tay, tuy còn muốn giãy giụa một phen, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ giờ có giãy giụa cũng vô dụng.
Mà trên quảng trường.
Trên không trung chỉ còn một hình ảnh.
Nhưng không mấy người nhìn, vì họ đều rõ ràng không còn hi vọng gì.
Lần hành đông này cuối cùng vẫn thất bại.
Nữ tử tránh được một kích đã hiểm lại càng hiểm, nhưng bụng dưới vì vậy mà bị thương, rỉ ra máu tươi.
Mặc dù biết nữ tử này thoát được một kích, nhưng kết quả sau cùng cũng không khác nhau mấy.
Cho nên mọi người trên quảng trường đã than thổ chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, không biết ai trong số đó hét to một câu.
"Nhìn mau, có thêm một bóng người kìa.
Nghe thấy tiếng gào to, mọi người đang chuẩn bị thối lưu vội vàng nhìn về phía hình ảnh, quả nhiên trong trận có thêm một người.
Chỉ thấy trên bức ảnh cuối cùng kia, có một nam tử áo trắng đi từ từ về phía này, trong miệng hình như còn lao thao gì đó, nhưng tụ mắt trận chỉ có thể thất hình ảnh chứ không nghe được âm thanh gì.
Mà nữ tử duy nhất may mắn sống sót kia cũng kinh ngạc không thôi.
Trong thành sao lại có một thanh niên ở đây?
Nhưng nàng vẫn nhìn hắn đầy cảnh giác, thầm nghĩ không lại thêm một con ma vật đội lốt nữa hả?
Ngay khi nàng đang lo lắng, lại phát hiện nhân loại này bỗng nhiên bắt đầu khiêu khích ma vật kia.
Dịch Phong không ngờ rằng, hắn đang về trắng tay bỗng nhiên gặp phải nhân loại và một ma vật nhìn có vẻ lợi hại vô cùng.
Trong lòng hắn dâng lên chút hi vọng, cho nên sao có thể không đến khiêu khích con ma vật này được chứ.
"Nhân loại đáng chết".
Ma vật không ngờ rằng trong thành còn có những nhân loại khác, nhưng vừa thấy Dịch Phong khiêu khích, hắn lập tức nổi giận.
Cái lưỡi dài cuốn lên, tựa như một thanh kiếm sắc bén đâm thủng không gian, áp sát vào bộ phận quang trọng của Dịch Phong.
Thấy thế.
Sắc mặt nữ tử bên cạnh trở nên khó coi.
Nhìn thấy Dịch Phong khiêu khích ma vật, nàng liền hiểu ra người trước mắt là nhân loại, dưới tình huống uy hiểm, trong lòng còn đang được an ủi vì gặp được đồng loại, nhưng không ngờ một khắc sau ma vật này liền ra tay với hắn.
Quan trọng nhất là, tên nhân loại này còn ngây ngốc đứng yên tại chỗ, không định né tránh tấn công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận