Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 847: Ngươi nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời Lỗ đại sư (1)

Nghe vậy.
Lục Tôn cuối cùng cũng không yên lặng nữa, ông ta trở nên tức giận.
Ông ta bị công khai xử tội thì không sao cả.
Nhưng còn muốn trục xuất nhi tử của ông ta khỏi tông môn, việc này thật sự..."
"Tông chủ, ngài cũng nhìn Trọng Nhi lớn lên, tuy nó không có thực lực mấy nhưng những năm này cũng đóng góp không ít cho tông môn mà?"
"Ngài cứ vậy mà trục xuất nó khỏi tông môn sao?"
"Ai dà!" Phương Cân vỗ vỗ bả vai của Lục Tôn, nói: "Ngươi cũng biết là nhi tử ngươi mang đến Đại Hóa tông ta bao nhiêu ảnh hưởng không tốt rồi đấy".
"Nếu như không trục xuất hắn ta khỏi tông môn thì Đại Hóa tông chúng ta vĩnh viễn phải đeo trên lưng cái danh hiệu đối nghịch với Thiên Chi Tiên điện."
"Còn nữa, hắn phải vào đảo Ám Ảnh cũng tương đương với việc bị phán án tử hình, cho nên dù có là người của Đại Hóa tông hay không thì đối với bản thân hắn mà nói cũng đâu có khác biệt gì chứ?"
Lời này.
Khiến cho Lục Tôn tức giận vô cùng.
Lục gia bọn hắn đời đời kiếp kiếp đều phục vụ cho Đại Hóa tông.
Đại nhi tử của ông ta, cũng là ca ca của Lục Trọng đã chết trong trận tông môn đại chiến của Đại Hóa tông với những tông môn khác.
Bây giờ chuyện này khiến cho đám người Phương Cân có ý kiến cũng là trong dự liệu của ông ta, vậy nên có công khai xử tội ông ta cũng không sao cả.
Nhưng mà thẳng thừng trục xuất Lục Trọng khỏi tông môn, thật sự chuyện này khiến trái tim ông ta rét lạnh.
"Ta hỏi ngài, nếu như nhi tử của ta trở về thì sao đây?" Lục Tôn trầm giọng hỏi.
"Trở về?"
"Lục Tôn, không phải ngươi đang bị ảo tưởng đấy chứ?"
"Đi đến đảo Ám Ảnh rồi mà ngươi còn muốn trở về sao?"
Mấy vị trưởng lão không kiềm được lạnh giọng nói.
Lục Tôn cũng không để ý tới bọn hắn, mà tiếp tục nhìn Phương Cân.
"Hắn không về được đâu".
Sắc mặt Phương Cân uy nghiêm nói: "Cho dù có trở về được thì quyết định cũng đã ra rồi, không thể thu hồi lại được, Lục Trọng từ giờ trở đi đã không còn là người của Đại Hóa tông ta nữa."
"Hay, hay lắm..."
Lục Tôn tức giận đến mức run rẩy.
"Hi vọng các ngươi sẽ không hối hận".
Nói xong.
Ông ta giận dữ vung ống tay áo rời đi.
Nhìn dáng vẻ tức giận của Lục Tôn, rất nhiều trưởng lão thờ ơ lạnh nhạt, cũng có càng nhiều người khiêu khích cười to.
Mà giờ khắc này...
Lục Trọng Đã vào bên trong đảo Ám Ảnh.
Mặt hắn đang cạp đây đất.
Lại không biết rằng trong bóng tối có người đàn nhìn hắn chằm chằm.
Chuyện này đã trở thành quy trình của đảo Ám Ảnh.
Sở Cuồng Sư đang ở đây nhìn chằm chằm chuyện này.
Dựa theo lời của hắn, tất cả tù nhân vào đảo Ám Ảnh trước hết cứ để cho hắn tự trải qua nửa tháng cực khổ.
Không trải nghiệm điều này.
Sao có thể cảm nhận được việc trở thành môn hạ của tiên sinh là một chuyện may mắn đến dường nào?
Cuối cùng.
Sau nửa tháng, Sở Cuồng Sư mang người tìm tới hắn, sau khi hắn dập đầu thẻ rằng vĩnh viễn tôn tiên sinh làm chủ nhân xong thì cuối cùng cũng được trở thành một thành viên trong môn hạ của Dịch Phong.
Mà sau khi trở thành một thành viên môn hạ, Sở Cuồng Sư còn phụ trách sắp xếp nhiệm vụ cho bọn hắn.
Vào đúng lúc này, Lỗ Đạt Sanh gánh hai thùng phân đi tới.
"Lão Sở, lại có người mới sao?" Lỗ Đạt Sanh hỏi.
"Đúng vậy lão Lỗ, là ngọn gió nào thổi ngươi tới vậy, có chuyện gì sao?" Sở Cuồng Sư cười tủm tỉm nói.
"Không phải trên đảo còn đang xây dựng sao, lượng công việc nhiều nên nhân thủ có vẻ không đủ, thấy ngươi có thêm người mới nên ta tới tìm ngươi, mong là ngươi sắp xếp cho ta được một tên" Lỗ Đạt Sanh cười nói.
"Ô, hoá ra là chuyện này à, dễ thôi, lại đây nhìn một chút xem người mới này có vừa ý không?" Sở Cuồng Sư cười ha ha nói, sau đó đẩy Lục Trọng ra, nói: "Nhìn xem, chính là tiểu tử này."
"Ừm!"
Lỗ Đạt Sanh quan sát quanh người Lục Trọng một vòng, sau đó vỗ vỗ bả vai hắn nói: "Cũng không tệ, tiểu tử này nhìn có vẻ rất rắn chắc, là một tên bới phân tốt đấy, chọn ngươi đi".
"Tiểu tử ngươi còn thất thần làm gì, e rằng ngươi còn chưa biết rõ mình may mắn bao nhiêu đâu, được đại phân tổng quản coi trọng, từ nay về sau đi đến đỉnh cao của nhân sinh" Sở Cuồng Sư cười nói: "Còn không mau bái kiến Lỗ đại tổng quản".
"Bái kiến Lỗ tổng quản!"
Lục Trọng cung kính.
"Rất tốt".
Lỗ Đạt Sanh tán thưởng gật đầu.
Bàn tay vung lên, hai thùng phân đột nhiên xuất hiện.
"Đây là trang bị của ngươi, cấp bậc nhập môn có hơi kém chút nhưng chúng cũng là Tiên Khí đỉnh cấp, ngươi cầm trước đi, sau này ta sẽ cho ngươi Tiên Khí thiên cấp còn trên cả Tiên Khí đỉnh cấp!
Nghe vậy, bàn tay Lục Trọng run rẩy.
"Đỉnh, đỉnh cấp sao? ??"
Hắn nói lắp bắp: "Vậy mà chỉ là cấp bậc nhập môn thôi?"
"Đa tạ, đa tạ Lỗ tổng quản!"
Lục Trọng quỳ xuống đất.
Giờ khắc này.
Hắn hoàn toàn tin tưởng không nghi ngờ gì lời nói của Cung Thần nữa.
Cuối cùng hắn cũng tin tưởng rằng mình sắp đi đến đỉnh cao nhân sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận