Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1384: Đây không phải là mang theo vướng víu sao? (1)

Túy Vô Nhai lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, ánh mắt phức tạp.
"Ưm..."
Mặc dù hắn cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng có dự liệu cho tình huống tốt xấu nhất xảy ra.
Lần này đi tới chỗ sâu trong Cổ Tẩu Lang hung hiểm vô cùng, nhất định phải mang đủ pháp bảo giữ mạng, ngay cả Thánh khí bản mệnh phủi bụi nhiều năm cũng cần thấy ánh mặt trời.
Chuyến đi này, hẳn là cửu tử nhất sinh.
Ai dà, ai bảo người này là sư đệ hắn chứ!
Thấy hai ngày nhanh chóng trôi qua.
Dịch Phong vốn muốn chia sẻ một ít râu rồng với Phó lão đầu, dù sao ở cùng một nhà, có phúc cùng hưởng, dù hơi ít nhưng hương vị rất tốt.
Ai biết được hắn đã hai ngày không ăn không uống!
Không có cách nào, Dịch Phong chỉ có thể độc hưởng một mình.
Tiện thể uống ít rượu, cảm thấy cuộc sống thật đầy đủ.
Đáng tiếc.
Thời gian tốt đẹp luôn ngắn ngủi, vừa ăn hai bữa, râu rồng đã không còn...
Sáng sớm.
Dịch Phong theo thường lệ dậy thật sớm, tràn đầy năng lượng.
An nhàn ngồi ở trong sân thưởng thức trà, nhìn Phó lão đầu đang lấy xẻng cuốc đất ở nơi hẻo lánh, chuẩn bị trồng hoa, Dịch Phong lúc đầu còn thấy mới lạ, nhưng một lát sau lại cảm thấy không được đẹp mắt như xảo rau, thế là cũng không còn hào hứng.
Thảnh thơi đi ra ngoài, theo thường lệ tìm mấy người lớn tuổi ở cửa thôn nói chuyện.
Trải qua mấy ngày này, hắn đã tiến vào vòng tròn quan hệ của mấy người kai, chỉ cần nghe bọn họ lải nhải mấy câu, bí mật nhà người khác đều nắm trong lòng bàn tay.
Đi ra ngoài không lâu.
Dịch Phong đã sắp tới thánh địa tụ họp trò chuyện ở cửa thôn.
Ngụy Đông Hải lại lộ vẻ mặt kích động thấp thỏm đi tới, búa nhỏ bên hông sáng loáng, hồ lô rượu cũng lúc lắc, giống như đựng không ít rượu.
"Dịch huynh đệ, đến sớm vậy!"
Trông thấy vẻ mặt hắn kích động, toàn thân trang bị chỉnh tề.
Dịch Phong mới nhớ ra.
Thì ra hôm nay đã là lúc đi thám hiểm mà bọn hắn sớm thương lượng, đều do hai ngày này uống rượu quá thoải mái, chuyện bản thân đáp ứng cũng suýt quên.
Quả nhiên là uống rượu hỏng việc!
Dịch Phong cười trả lời.
"Nguy lão ca chắc là chờ đã lâu đúng không, chúng ta xuất phát thôi!"
Ngụy Đông Hải càng cao hứng, cố khắc chế cảm xúc, nói lời cảm tạ.
"Dịch huynh đệ nói gì vậy, ta cũng vừa tới thôi."
Nói xong lại hơi có vẻ thấp thỏm cười cười.
"Ta có một người ca ca cũng muốn đi chung, không biết Dịch huynh đệ thấy thế nào... ?"
Dịch Phong nghe vậy gật đầu, cũng không nghĩ nhiều.
"Được thôi, thêm người nói chuyện cho đỡ buồn cũng tốt, chờ một chút nữa rồi cùng đi chung".
Nhìn hai bên tóc mai Ngụy lão đầu trắng bệch, Dịch Phong cũng có chút cảm khái cùng hâm mộ.
Dù là Thánh nhân, tới cuối cùng vẫn sẽ có một ngày phải chết.
Người ta còn có thể có một ca ca, tình huynh đệ bao nhiêu năm tháng, thật đúng là để cho người ta hâm mộ.
Bao nhiêu lâu mới có cơ hội tập hợp lại cùng nhau tản bộ một vòng, cũng coi như một hồi ức không tệ.
Đáng tiếc là không có máy chụp ảnh, muốn chụp bức ảnh chung cũng không được.
Nghĩ tới đây.
Hắn không khỏi hơi nhớ nhung đệ tử của mình, còn có những bằng hữu đã từng quen biết, ngay cả Lâu Bản Vĩ ngày xưa vừa hèn vừa phiền phức, giống như cũng làm cho người cảm thấy hoài niệm.
Trong lúc nhất thời, Dịch Phong đứng yên nhìn về nơi xa, mắt lộ ra ánh sáng thâm sâu.
Trông thấy ánh mắt thâm thúy kia.
Ngụy Đông Hải càng thêm mừng rỡ, thầm nói tiền bối quả nhiên sâu không lường được!
Với thân phận cùng tu vi của vị tiền bối này, tuyệt đối sẽ không để ý chuyện mang thêm một người, lần này tới Cổ Tẩu Lang sẽ không có nguy hiểm gì.
Dù muốn đi tới chỗ sâu tìm về đồ vật, cũng là dễ như trở bàn tay.
Ngụy Đông Hải càng nghĩ càng chờ mong, trong mắt lấp lóe hào quang.
Đột nhiên.
Một tiếng vang trầm đục từ phía sau truyền đến!
"khụ khụ!"
Tiếng ho khan cố ý tựa như sấm sét, trực tiếp làm Ngụy Đông Hải chấn động!
Đột nhiên bừng tỉnh ngoái nhìn, ánh mắt đều là kinh ngạc.
Nhìn thấy quả nhiên là sư huynh Túy Vô Nhai của hắn, sắc mặt Ngụy Đông Hải cũng có chút khẩn trương.
Cũng không phải e ngại sư huynh, hắn đang sợ sư huynh lần này thất lễ với tiền bối Dịch Phong.
Nếu như tiếng ho khan này làm Dịch Phong không cao hứng.
Vậy thì phiền toái lớn!
Ngụy Đông Hải liên tục nháy mắt, không ngừng ám chỉ.
Nhìn đối phương nháy mắt ra hiệu, Túy Vô Nhai hiển nhiên không kịp phản ứng, lại lưu ý đến Dịch Phong ở bên cạnh, sắc mặt trở nên không vui, trực tiếp truyền âm răn dạy!
"Ngươi đang làm cái quỷ gì vậy?"
"Chúng ta chuẩn bị đi vào chỗ sâu trong Cổ Tẩu Lang, mang theo tiểu tử này làm gì?"
"Coi như ngươi có lòng thu đồ, cũng phải biết phân biệt nặng nhẹ, chuyến đi lần này hung hiểm vô cùng, mang theo hắn, đừng nói là rèn luyện một phen, ngay cả chúng ta cũng có thể nguy hiểm tính mạng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận