Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1266: Chết cần sĩ diện sống chịu tội (1)

"Sở dĩ nàng ta đến đây chẳng qua cũng chỉ mượn lý do tuần tra thử độc để đến nhìn ta thôi, nếu không tại sao đợi người vào hết rồi mới đến chứ?"
"Còn có chuyện này các ngươi có phát hiện ra không".
Tiếng bàn luận vẫn tiếp tục.
"Sự thay đổi của đảo chủ chỉ mới bắt đầu gần đây thôi, trước đó chưa từng có."
"Đúng vậy, hơn nữa trước đây đảo chủ không mấy khi xuất hiện, bao gồm rất nhiều lần thử độc khi trước cũng chưa từng đến đây".
"Nói rất đúng, dù sao bắt đầu gần đây nàng ta mới trở nên khác thường".
"Hừ?"
Cách đó không xa Trương Chi Sơn cười nhạo một tiếng.
Tại sao gần đây Dạ Kiêu mới bắt đầu thay đổi?
Bởi vì gần đầy Trương Chi Sơn mới lên đảo!
Dù sao bất kể thế nào, nghe thấy đám độc sư trên đảo bàn tán trong lòng Trương Chỉ Sơn cảm thấy thỏa mãn kì lạ.
Hơn nữa bây giờ đã kinh ngạc thành như vậy, chậc chậc, tương lai còn có lúc khiến các ngươi mở rộng tầm mắt.
Nhất là vừa nghĩ đến dáng vẻ Dạ Kiêu ngoan ngoãn đáng yêu nằm trong lòng mình, hai người có đôi có cặp xuất hiện trước mặt mọi người, cảm giác kia, ánh mắt mọi người nhìn chăm chú...
Trương Chỉ Sơn híp mắt, cảm giác bản thân sắp bay lên.
Bốp.
Đột nhiên một bạt tai tát lên mặt hắn ta.
Hắn ta trợn mắt muốn nổi giận lại phát hiện ông già của hắn ta đang xụ mặt trừng mắt nhìn hắn ta.
"Tiểu tử thối, ngươi ngây ngốc cái gì, nhìn dáng vẻ của ngươi lẽ nào có suy nghĩ với đảo chủ?"
"Ta cảnh cáo ngươi đấy tiểu súc sinh, ngươi tuyệt đối không được có suy nghĩ đó, nếu không ngươi có chết cũng không biết tại sao."
Trương Sùng hiểu rất rõ nhi tử hoàn khố của mình.
Đây cũng luôn là một cái gai trong lòng ông ta, bỏ ra quá nhiều thời gian vào phương diện độc công lại không dạy dỗ nhi tử của mình đàng hoàng.
Vừa nghe thấy câu này, Trương Chỉ Sơn lập tức sốt ruột.
"Hừ, phụ thân, người nói câu này có ý gì, người xem thường nhi tử mình như vậy sao?"
"Còn nữa không phải con có ý với nàng ta, mà là nàng ta có ý với con có được không... hừ..."
Gương mặt tinh tế ngọc diện vô song của Trương Chỉ Sơn đỏ bừng, vẻ mặt phẫn nộ.
Nghênh đón hắn ta lại là đôi mắt khinh bỉ của Trương Sùng.
"Ngươi cũng không tự tè một bãi soi bản thân mình là đức hạnh gì, nhìn cái chỗ chết tiệt kia của ngươi đi, õng ẹo như đàn bà, còn... hây... hừ... coi có được không?"
Liếc hắn ta hai cái, Trương Sùng không thèm để ý hắn ta nữa.
"Hừ!"
"Được được được, nếu người đã xem thường con như vậy, cứ chờ đó mà xem" Trương Chỉ Sơn siết chặt nắm đấm nói: "Đợi Dạ Kiêu trở thành con dâu của người, người sẽ hối hận."
Khúc nhạc đệm xảy ra bên ngoài, Dịch Phong và Phó Nam Thiên đang ở trong không gian hoàn toàn không hay biết gì.
Hai người vẫn ngồi xếp bằng dưới đất như cũ.
"Độc này còn lợi hại hơn tưởng tượng mấy phần".
Phó Nam Thiên cảm nhận độc tố trong không gian, không khỏi tán thưởng.
Bởi vì đến lúc này, với thực lực của ông ta cũng không thể hoàn toàn mặc kệ độc này được nữa.
Lúc này Dịch Phong bên cạnh lại đứng lên.
"Tiểu tử ngươi làm gì vậy?" Phó Nam Thiên hỏi.
"Ta đi dạo."
Dịch Phong đứng lên nói.
Phó Nam Thiên không nói gì, chỉ coi như Dịch Phong bị ảnh hưởng của độc tố khó lòng bình tĩnh lại.
Dù sao loại cảm giác này cũng giống như kiến bò trên chảo nóng, nhiệt độ càng lúc càng cao sẽ nảy sinh động tác vùng vẫy tương ứng.
Nhất định là Dịch Phong có chút khó khăn khi kháng độc rồi.
Dù sao không gian này chỉ có trăm trượng, bất kỳ động tĩnh nào cũng nằm trong cảm niệm tâm thần của ông ta, cho nên cũng không sợ Dịch Phong xảy ra chuyện gì, bèn tùy ý Dịch Phong.
Nhưng Dịch Phong chẳng cảm thấy cái rắm gì cả.
Chỉ là tê chân nên đơn thuần muốn đi dạo thôi.
Còn có độc này hình như mãi không thấy hiệu quả, hắn muốn tìm một cái lỗ dẫn khí.
Dù sao mấy thứ độc tố này cũng phải có một nơi dẫn vào chứ?
Hắn định ngồi trên cái lỗ đó, để trúng độc nặng hơn.
Phạm vi trăm trượng cũng tương đương với khoảng cách hơn hai trăm mét, rộng ba trăm mét, cho nên cũng đủ cho Dịch Phong tìm một khoảng thời gian.
Nhưng tìm tới tim lui cũng không kiếm ra cái lỗ dẫn khí đó.
Ngược lại tìm được một nơi có sương độc nồng nặc hơn khi trước, lúc này Dịch Phong mới ngồi xuống.
Nhưng một nơi khác, Phó Nam Thiên lại xảy ra chuyện.
Ông ta đang ngồi xếp bằng, miệng nôn máu tươi.
"Không ổn".
"Tên kia tìm được phân thân của ta, đang hủy diệt phân thân ta."
Phó Nam Thiên mặt không huyết sắc, trắng bệch như tờ giấy, phản phệ do phân thân bị phá hủy khiến cơ thể ông ta trọng thương.
Ông ta vội vàng ngồi yên điều tức, áp chế phản phệ do phân thân bị hủy hoại gây ra.
Nhưng ngay sau đó.
Sắc mặt ông ta thay đổi.
Trong quá trình vận khí lại có một vài khí thế màu đen lẫn vào.
Điều này khiến ông ta lập tức cảm thấy bất ổn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận