Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2301: Giết trở lại thánh địa (1)

“Tại sao lại như thế…”
“Tân Kiếm Tông, không ngờ được lại thật sự là Dịch Phong thành lập ra?!”
“Nếu như biết sớm như thế, năm đó lão phu cũng không nên theo dòng chảy phái người đuổi giết hắn, choáng váng nhất thời, lại hại đến cơ nghiệp trăm năm bản tông bị mất!”
Nói đến đây, lão giả cũng không biết là do bị uy thế chấn động, hay là trong lòng tích tụ bối rối quá mức, đúng là phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ!
“Phốc!”
Chỉ một thoáng, toàn bộ tông môn loạn thành cả một đoàn.
Còn chưa kịp phản ứng, đã thấy cao thủ trên không như sao băng áp đỉnh, máu tươi liên tiếp bắn ra, tiếng hối hận kêu rên không dứt. Người dẫn dầu dẫn mọi người đến đâu, toàn quá trình thần sắc lãnh đạm, mãi đến khi chiến đấu nghiền ép hoàn tất, rồi mới cung kính truyền tin.
Một khắc sau.
Đứng ở mấy ngàn dặm phía xa bên ngoài đông cảnh Nam Ly Quốc.
Bên ngoài các đại tông môn cũng là khắp nơi màu máu, người thanh niên áo đen đọc đủ loại tin tức truyền đến, trầm giọng đi đến trước người Dịch Phong lên tiếng.
“Trước đây tông môn từng truy sát chúng ta, đều đã bị đòi lại nợ máu!”
“Đợi đến khi tiêu diệt tông môn trước mắt, chúng ta sẽ đi đến Tuyết Nguyệt Thánh Địa đáng chết kia!”
Nghe xong, Dịch Phong khẽ gật đầu.
“Được.”
Năm đó từ khi chúng ta hoàn toàn bị cô lập, hắn đã sớm nhìn thấu sự giả tạo của thế gian, cũng cắt đứt đủ loại nhân quả ngày trước, trong lòng lại không chịu bất luận chế ước gì, ngoại trừ mấy huynh đệ tử bên người và tông môn, còn lại tất cả đều là mây trôi.
Người sống một đời, có ân báo ân có thù báo thù!
Hờ hững đứng ở phía xa nhìn huyết chiến trong tông môn kết thúc, Dịch Phong quay người vung nhẹ tay áo mây, không có chút ý nào dừng lại, dẫn mọi người đi vào trong không trung.
Chỉ một lát.
Vô số thân ảnh từ bốn phương tám hướng tập kết đến, trên không trung xuất hiện khí tức đáng sợ, các tông của Nam Ly Quốc càng ngày càng tàn lụi, đại quân giống như gió bão quét ngang các nơi!
Uy áp thấu trời, bức thẳng đến Tuyết Nguyệt Thánh Địa!
Tuyết Nguyệt Thánh Địa.
Đại môn thánh cung sững sừng mấy trăm năm cho đến tận bây giờ, huy hoàng uy nghiêm như ban đầu.
Trước cửa có mấy tông chủ Nam Ly Quốc quỳ sát mặt đất, không ngừng gấp gáp dập đầu cầu cứu!
“Trưởng lão cứu mạng!”
“Trưởng lão, trên dưới tông môn ta đã bị Dịch Phong tiêu diệt, tại hạ sáng sớm trốn chạy mới không phải chịu họa sát thân, mong rằng trưởng lão phái người viện thủ, tiêu diệt ác đồ kia!”
“Bây giờ, chỉ có Thánh Địa mới có thể thắng được Tân Kiếm Tông, cầu trưởng lão làm chủ cho chúng ta!”
Mấy tông môn dập đầu liên tục, nhưng vẫn luôn không cách nào đả động được trưởng lão trước cửa, lão giả kia cụp đôi mắt xuống thần sắc lãnh đạm, phảng phất như tất cả mọi thứ đều không có liên quan gì đến ông ta.
Ông ta cười nhạt lên tiếng, càng là vô cùng lạnh nhạt!
“Ha ha.”
“Tông môn các ngươi bị diệt, Thánh Địa ta thì có dính dáng gì!”
“Uổng cho Nam Ly Quốc các ngươi có gần trăm tông môn, thế mà trong vòng một ngày bị tiêu diệt toàn bộ, đúng thật là một nhóm phế vật, loại phế vật này, sao xứng đáng để cho Thánh Địa ta xuất thủ viện trợ!”
Mấy vị tông môn nghe xong biến sắc, trong mắt nổi lên lửa giận không cam lòng!
“Trưởng lão! Lời này của ngài thật sự quá tổn thương người rồi!”
“Năm đó chúng ta là theo lệnh của Thánh Địa truy sát Dịch Phong, tổn thất không biết bao nhiêu môn nhân, không có công lao cũng có khổ lao, tại sao Thánh Địa có thể thấy chết không cứu chứ?”
“Không sai! Chúng ta đúng là có tử thù với Dịch Phong, nhưng tất cả đều là do Thánh Địa mà ra, sao các ngươi có thể không quan tâm!”
Nhìn dáng vẻ ẩn nhẫn tức giận của mấy tông chủ, ý cười của trưởng lão Thánh Địa càng đậm hơn.
“Ha ha ha.”
“Các ngươi không địch lại được Dịch Phong, chính là vì tu vi yếu đuối, chẳng trách được người ngoài, muốn trách thì tự trách bản thân mình là phế vật đi!”
“Còn nữa nói đến năm đó truy sát Dịch Phong không có kết quả, khiến cho chí bảo của Thánh Địa ta đến bây giờ không có chút tung tích nào, các ngươi xử phạt khó thoát, bây giờ còn có mặt mũi trách tội lão phu?!”
Mấy câu hỏi liên tiếp, khiến cho mấy vị tông môn Nam Ly Quốc tức giận đến cả người phát run!
Vốn dĩ bọn họ cho rằng, dựa vào nhân tình năm đó, có lẽ còn có thể được Thánh Địa che chở, tìm được một chút hi vọng sống.
Không ngờ được.
Thế mà Tuyết Nguyệt Thánh Địa lại trở mặt không quen biết, còn không ngừng luôn miệng mỉa mai!
Thiệt cho lúc trước bọn họ còn nghĩ đến, dựa vào việc truy sát Dịch Phong để có thể trèo lên quan hệ với Thánh Địa, bây giờ xem ra, trước đó đúng thật là mắt bị mù, tinh anh trong môn tử thương, đổ máu hi sinh vô ích!
Mấy vị tông chủ buồn giận đan xen, cũng không quan tâm uy lực Thánh Địa gì nữa, lần lượt đứng dậy chỉ tay quát lớn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận