Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1239: Cái rắm cũng không phải

"Chỉ là có một ngày phụ thân nói có chuyện lớn cần xử lý, trước khi đi giao ngọn đèn cho ta. Đồng thời căn dặn ta, đèn còn, Tần gia còn, nếu đèn không còn nữa, Tần gia sẽ diệt vong".
"Bởi vì ngọn đèn này là nơi gửi gắm tinh thần của Tần gia, cũng là ý nghĩa tồn tại của Tần gia".
"Bảo chúng ta không lúc nào được quên, ban đầu nếu không có vị tiền bối kia, e rằng Tần gia chúng ta đã bị diệt vong trong cuộc phân tranh chiến loạn Thiên Vực từ lâu, hoàn toàn không có Tân gia của hôm nay."
"Mà chức trách của Tần gia chúng ta chính là người phục vụ cho vị tiền bối đó, là trù sư chuyên dụng của vị tiền bối đó."
"Do đó, ổ huấn quan trọng nhất của Tần gia chúng ta chính là nấu ăn, để một ngày nào đó khi vị tiền bối kia trở về, Tần gia chúng ta vẫn đủ tư cách để thực hiện chức trách đó!"
Nói đến đây, Tần Lan mạnh như thánh nhân cũng đã rơi lệ.
Nghe đến đây nhóm hậu bối Tần Nam đều trầm mặc, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn.
Đến bây giờ mới biết thì ra Tần gia bọn hắn lại có một đoạn lịch sử như vậy.
Tổ huấn của bọn hắn hóa ra là vì điều này.
Càng không ngờ lão tổ đời đầu tiên của Tần gia cũng là thánh nhân, hơn nữa còn là chân thánh tiên thiên!
"Hôm nay triệu tập các ngươi về là muốn nói cho các ngươi biết, hồn đăng đã sáng".
"Tần gia chúng ta cuối cùng có thể thực hiện chức trách của mình."
Tần Lan kích động nói.
"Nhưng lão tổ, đã mười vạn năm rồi, còn cần như vậy sao?"
Lúc này, trong số hậu bối đi theo nhóm Tần Nam vào đây, một người trẻ tuổi mặc hoa phục không nhịn được nghi ngờ hỏi: "Nói đến trả ơn, mười vạn năm trước lão tổ đã trả rồi, hơn mười mấy vạn năm nay Tần gia chúng ta vẫn luôn cung phụng ngọn đèn kia, coi như đã hết tình hết nghĩa. Bây giờ đảo Thiên Địa chúng ta là thế lực đứng đầu, còn phải phục vụ người khác, nấu ăn cho người khác, truyền ra ngoài chẳng phải sẽ phá hỏng thanh danh của đảo Thiên Địa chúng ta sao?"
"Hửm?"
Sắc mặt Tần Lan lập tức u ám.
Uy lực của thánh nhân lan tràn ra ngoài, giơ tay lên, thanh niên hoa phục vừa nói chuyện đã bị Tần Lan hút qua đây, siết chặt trong tay.
"Ngươi nói lại lần nữa xem?"
Vẻ mặt Tần Lan lộ ra sát ý, hỏi gần từng câu từng chữ.
Lúc này khí tức của Tần Lan nghiền ép đến độ mọi người không dám thở mạnh, ngay cả mấy vị bán thánh bên cạnh cũng bị áp chế quỳ dưới đất không dám cử động.
Mà gương mặt thanh niên hoa phục vừa nói chuyện lộ vẻ sợ hãi, bắt đầu liều mạng xin tha.
"Lão tổ ta sai rồi, ta nói sai rồi, tha cho ta, ta không dám nữa."
Thanh niên hoa phục ôm cánh tay Tần Lan, trợn to hai mắt giọng điệu gấp rút nói.
Hắn ta hoàn toàn không ngờ lời nói của hắn ta vậy mà lại khiến lão tổ phản ứng như thế.
"Khoác lác không biết ngượng, ngươi cho ta một lý do để không giết ngươi đi!" Sát ý Tân Lan tràn ra ngoài, trầm giọng nói.
"Lão, lão tổ, ta xếp mười hạng đầu trong số những hậu bối trẻ tuổi Thiên Vực, tha cho ta tương lai nhất định hữu dụng với Tần gia, nếu giết ta nhất định sẽ là tổn thất của Tần gia" Thanh niên hoa phục bị bóp đến không thở nổi, gương mặt đỏ bừng gian nan lên tiếng.
Mà thứ hắn ta cho rằng bản thân mình có giá trị, chính là xếp mười hạng đầu ở Thiên Vực.
"Ha".
"Mười hạng đầu trẻ tuổi?"
Tần Lan nở nụ cười châm chọc: "Mười hạng đầu trẻ tuổi đã cho rằng ngươi rất lợi hại?"
"Ngươi tưởng bây giờ mọi thứ ngươi sở hữu, thân phận của ngươi, địa vị của ngươi, bao gồm cả thiên phú của ngươi cùng tài nguyên tu luyện ngươi có được lúc này, không phải đo vị tiền bối kia ban cho sao?"
"Ta cho ngươi biết, tất cả mọi thứ Tần gia chúng ta sở hữu đều là được vị tiền bối kia ban ân".
"Bao gồm việc ta trở thành thánh nhân, đảo Thiên Địa được vận may chiếu cố, thiên phú, thể chất mà đám hậu bối các ngươi nói đến đều là phúc trạch do vị tiền bối kia để lại".
"Không có tiền bối, đám người chúng ta, bao gồm cả Tần gia, nhất là ngươi, cả cái rắm cũng không phải!"
"Mà ngươi, một hậu bối nhỏ bé, vậy mà dám khoác lác không biết xấu hổ."
"Tước đoạt thân phận, phá hủy tu vi, đuổi khỏi Tân gia".
Tần Lan hừ lạnh một tiếng, thẳng thừng ném thanh niên hoa phục kia ra ngoài.
"A, đây, lão tổ nương tay!"
Thấy Tần Lan ra quyết định như vậy, phụ thân của thanh niên hoa phục bên cạnh vội vàng bước lên dập đầu: "Mong lão tổ nương tay, tuy Phương nhi nói những lời không nên nói, nhưng nó đã biết sai rồi, tuyệt đối đừng làm như vậy, nếu làm như vậy cả đời của Phương nhỉ sẽ bị hủy!"
"Hừ, ngươi còn dám cầu xin?"
"Dạy con bất lực, cũng đuổi khỏi Tần gia".
Tần Lan phất tay, mặt mày u ám không có chỗ để thương lượng.
Hai phụ tử kia nghe vậy như sét đánh giữa trời quang, ngơ ngác mềm oặt dưới đất như một đống bùn nhão.
Bạn cần đăng nhập để bình luận