Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 331: Điểm du lịch

Trên đường lớn.
Nhóm Dịch Phong chậm rãi đi ngang qua.
Nhưng đội ngũ này không còn lớn như trước nữa.
Sau khi Vân gia nhận được tin Diệp gia đã bỏ trốn, Chung Thanh lập tức đưa Vân Mộng Thiên trở về Vân gia, định ở lại đó một thời gian, mà những hâm mộ của hắn cũng tạm thời đi về vì có việc gấp.
Không có gì, vấn đề đã được giải quyết, Dịch Phong định đưa nhóm người lão Vương đi xung quanh hóng mát.
Dù sao thì cũng đã đến đây lâu như vậy cũng chỉ chạy lịch trình, cũng không xem kỹ phong tục địa phương ở đây.
Chưa kể còn đúng ngay mùa xuân, vậy coi như là một chuyến đi chơi mùa xuân.
"Lão Ngô à, còn bản đồ mà ta nhờ ngươi mua thì sao?"
Dịch Phong hỏi.
"Tiên sinh, đây là bản đồ của toàn bộ Ninh Sa, ngươi xem thử mình muốn đi dạo chỗ nào." Ngô Vĩnh Hồng lấy bản đồ ra, đặt trước mặt Dịch Phong.
Mà những người khác cũng lao nhao bu tới.
"Thế còn, các ngươi muốn đi đâu?" Dịch Phong hỏi.
Mọi người đều lắc đầu nói: "Tiên sinh quyết định là được rồi, tiên sinh quyết định là được rồi."
"Được thôi!"
Dịch Phong bất lực lắc đầu, rồi nhìn vào bản đồ.
Thành thật mà nói, Ninh Sa thực sự rất lớn, những gì họ nhìn thấy trên đường đi chỉ là phần nổi của tảng băng Ninh Sa.
Dịch Phong xem kỹ bản đồ, sau khi quan sát, một dấu hiệu độc đáo đã thu hút ánh mắt của Dịch Phong.
"Đây là nơi nào?"
Dịch Phong chỉ vào bản đồ hỏi.
Nghe thấy lời đó, lão Vương cúi người, khi nhìn thấy chỗ Dịch Phong đang chỉ, mí mắt của hắn đột nhiên giật một cái.
"Tiên, tiên sinh, ngươi muốn đến nơi này sao?"
Hắn ngẩng đầu lên, có một chút lo lắng hỏi.
"Ù, chỗ đó nhìn khá là gần, cũng không biết nó là đâu".
Dịch Phong gật đầu.
"Chỗ đó, chỗ đó... chỗ đó là một nơi vừa đặc biệt vừa kỳ lạ ở Ninh Sa!" Lão Vương nói với vẻ mặt phức tạp: "Mà bởi vì điều này, khiến cho một nơi nhỏ bé như Ninh Sa nổi tiếng trên toàn đại lục Tiên Giang."
"Ồ! Thì ra là vậy".
Dịch Phong bừng tỉnh gật đầu.
Điểm du lịch.
Chắc chắn không sai được.
Xét cho cùng, để một địa danh nổi tiếng toàn đại lục, e rằng chỉ có thể là do một địa điểm thu hút khách du lịch lớn như vậy.
"Được, vậy thì đi đến đó".
Dịch Phong ngay lập tức vỗ tay.
Nghe vậy, cơ thể của đám người lão Vương vô thức run lên, vẻ mặt của họ trở nên vô cùng căng thẳng.
Nhưng nhìn dáng về kiên định của Dịch Phong, bọn họ cũng không dám phát biểu ý kiến khác.
Có thể.
Nơi này cũng không có gì quá đặc biệt đối với tiên sinh!
Một nhóm người, sau một khoảng thời gian ngắn nghỉ ngơi, bắt đầu hành trình...
Ninh Sa rất lớn.
Một nơi cực kì phồn hoa, nhưng nơi hẻo lánh cũng rất hẻo lánh, cũng vì quá rộng lớn, cho nên hầu như các thành lúc nào cũng cách xa nhau.
May mắn thay, phong cảnh trên con đường này cũng rất đẹp.
Ít nhất Dịch Phong đã nhìn thấy rất nhiều phong cảnh mà kiếp trước hắn chưa từng nhìn thấy.
"Tiên sinh, ta..."
Lúc này, Ngô Vĩnh Hồng bước đến và ngập ngừng nói: "Ta vừa nhận được tin báo, có một số chuyện rắc rối trong nhà cần ta về giải quyết, vì chuyện này quá rắc rối nên ta còn muốn mượn một vài người để giúp đỡ, mong tiên sinh đồng ý".
Khi nghe điều này, đám người lão Vương nhận được tin tức cũng đi tới.
"Ồ, trong nhà ngươi đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Dịch Phong vội hỏi, trong lòng biết rằng Ngô Vĩnh Hồng thực sự không phải là người đến từ thành Bình Giang.
"Phiền phức một chút, chuyện dài lắm, cho nên tiên sinh không cần phải bận tâm" Ngô Vĩnh Trung vội vàng nói: "Chỉ mong tiên sinh và mọi người đồng ý".
"Nào có chuyện đồng ý hay không đồng ý, ngươi có chuyện thì quay về giải quyết nhanh đi!" Dịch Phong vội vàng nói: "Về phần ngươi nhờ bọn họ giúp đỡ, ta đương nhiên là không có bất kỳ ý kiến nào, chỉ cần bọn họ đồng ý là được."
Nói xong, Dịch Phong nhìn về phía đám người lão Vương.
"Tất cả chúng ta đều là bạn cũ, bạn bè gặp khó khăn, đúng là nên giúp đỡ." Lão Vương cười nói.
"Chỉ cần tiên sinh không có ý kiến, ta cũng không gặp vấn đề gì".
"Đúng vậy, đều là bạn cũ".
Trong nhất thời, những người khác cũng lao nhao bày tỏ ý kiến của họ.
Nhìn thấy điều này, Ngô Vĩnh Hồng ngay lập tức tỏ ra biết ơn, cúi đầu với mọi người.
"Cảm ơn tiên sinh, cảm ơn tiên sinh Khi thấy điều này, Dịch Phong lại nói: "Lão Ngô, ngươi không cần phải khách sáo như vậy, nếu chuyện đó thực sự rắc rối, nếu như cần đến ta thì ngươi cũng có thể nói một tiếng".
Nghe vậy, Ngô Vĩnh Hồng cảm động đến rơi nước mắt, sự lo lắng trên gương mặt hắn vơi đi rất nhiều.
Đối với hắn mà nói, câu nói này của Dịch Phong là một sự bảo vệ tuyệt đối.
Sau khi thu dọn một chút, Ngô Vĩnh Hồng đưa nhóm Vinh thịt heo, lão Vương, còn có Lỗ Đạt Sanh lên đường.
Mà sau khi mọi người rời đi, Dịch Phong mới phát hiện cực kỳ vắng vẻ, chỉ còn lại hắn cùng với Lâu Bản Vĩ và cẩu tử.
Nhưng cũng tốt thôi, ít người cũng có niềm vui của ít người.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, một người, một bộ xương và một chú chó, một lần nữa bắt đầu hành trình du xuân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận