Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 78: Con mẹ nó, ngươi là cái quái gì vậy? (2)

Hoá ra thân phận của nàng đã bại lộ từ lâu.

Nàng cảm thấy may mắn nhất là hắn không tỏ thái độ gì với thân phận của nàng. Nhưng mà lòng dạ của kiểu người như vậy thật khó đoán.

Thế nhưng ngẫm lại cũng sẽ hiểu, Huyền Vũ Tông trong mắt hắn cũng chỉ là một tông phái nho nhỏ chẳng đáng để trong mắt.

Chỉ là, hắn có thể nhìn thấu thân phận của nàng, chứ đừng nhìn rõ mục đích của nàng là được!

Nghĩ đến đây, Yêu Linh Nhi hơi ngại ngùng, trong lòng cũng có chút hồi hộp.

“Còn có Doãn Nhi cô nương, đa tạ ngươi.” Dịch Phong đỡ Doãn Nhi rồi nhẹ nhàng nói.

“Đa tạ tiên sinh.”

Cảm nhận được lực từ cánh tay của Dịch Phong, Mao Doãn Nhi cúi đầu đỏ mặt.

“Không có gì, là ta nên cảm ơn các ngươi mới đúng. À đúng rồi, để tỏ lòng thành ý, tối nay ta mời các ngươi một bữa cơm!” Dịch Phong nói.

Nghe vậy, gương mặt các nàng liền bừng sáng, nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Một màn này khiến người ngoài cuộc đều đỏ mắt hâm mộ lẫn ghen tị.

Xảy ra chuyện như vậy, Dịch Phong cũng không còn hứng thú với đại hội, ánh mắt hắn phức tạp nhìn về Bành Anh ở dưới sông, sau đó Dịch Phong cùng hai người các nàng xin phép cáo lui.

Nhóm người Dịch Phong vừa rời đi thì liền có một bóng bạch y lướt qua, rồi hoà lẫn vào đám đông.

“Oa, lại có thêm một vị tu sĩ nữa!”

Mọi người thấy vậy đều có ý định tránh né, cũng không ngờ đến sẽ có một tu luyện giả nữa xuất hiện.

Người đến chính là Vu Vũ Kiệt vừa mới xuống núi. Hắn ta vất vả lắm mới có thể thoát ra khỏi ngục giam của Thanh Sơn Môn nên đã nóng lòng hẹn Bành Anh ở đây.

“Anh Nhi, Anh Nhi ngươi ở đâu?” Vu Vũ Kiệt gọi lớn.

“Vũ Kiệt ca ca, ta…”

Lúc này, Bành Anh vừa mới ra khỏi lòng sông, cả người vẫn còn đang nhếch nhác thì đã gặp phải Vu Vũ Kiệt.

“Ngươi sao vậy?”

Vu Vũ Kiệt trầm mặt, vội vàng hỏi.

“Ta, ta….”

Nói rồi Bành Anh liền bật khóc.

“Sao ngươi lại che mặt?” Vu Vũ Kiệt cau mày.

“Vũ Kiệt ca ca, ta bị người khác bắt nạt.” Bành Anh điềm đạm đáng thương nói: “Mặt ta bị thương.”

“Cái gì? Kẻ nào dám to gan lớn mật như vậy? Bành Anh đừng sợ ta nhất định sẽ báo thù giúp nàng, trước tiên để ta xem thương tích trên mặt nàng đã.” Vu Vũ Kiệt dịu dàng đi đến bên cạnh Bành Anh, lo lắng hỏi.

“Nhưng mà bây giờ trông ta rất xấu xí, chắc phải mất rất nhiều thời gian mới có thể bình phục được, Vũ Kiệt ca ca ngươi sẽ không ghét bỏ ta chứ?” Bành Anh lo lắng, khẩn trương hỏi.

“Làm sao mà ta có thể ghét bỏ Anh Nhi được, mau để ta xem nào.” Vu Vũ Kiệt ân cần nói.

“Được.”

Nhăn nhăn nhó nhó một lúc lâu thì Bành Anh mới buông tay xuống, để lộ ra khuôn mặt bị đánh đến sưng đỏ.

Trong nháy mắt.

Thiếu chút nữa thì tròng mắt Vu Vũ Kiệt rớt ra ngoài.

“Ngươi là cái quỷ gì vậy?”

Vừa nói hắn vừa đạp Bành Anh một cái, Bành Anh bay ngược về phía sau, nặng nề ngã vào lòng sông khiến cho bọt nước bắn tung toé.

Sau khi đá bay Bành Anh, Vu Vũ Kiệt cũng chuồn luôn.

Hắn ta khóc không ra nước mắt.

Mẹ nó, cái quái gì mà xấu thế này!

“A, cứu mạng, cứu mạng!”

Nhưng mà không có ai nghe thấy tiếng kêu cứu mạng của Bành Anh, đúng lúc nàng bị hút vào một vòng xoáy trong nước. Ngay khi có người chú ý nhìn sang thì Bành Anh đã hoàn toàn bị hút vào lốc xoáy rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Sau khi rời khỏi bờ sông Thuần Khê, Dịch Phong trở về võ quán, vừa mới đi vào sân sau, hắn đã phát hiện con chó nhỏ nằm trên đất run rẩy.

Mà ánh mắt sợ hãi của nó, đúng lúc nhìn về cánh cửa nhỏ phía sau chiếc ghế tựa của Dịch Phong.

“Vượng Tài, gần đây ngươi làm sao vậy?”

Dịch Phong xoa đầu nó, an ủi.

“Gâu gâu, gâu gâu.”

Ngao Khánh cứ nhắm vào cánh cửa mà sủa liên tục.

“Không phải ngươi…?”

Dịch Phong nhìn chằm chằm vào con chó nhỏ này, tình huống này rất giống với thời kỳ động dục của nó trong kiếp trước, chẳng lẽ là muốn rồi?

Nghĩ đến đây, Dịch Phong càng nhìn càng thấy giống.

“Được rồi, hôm khác có thời gian, ta giúp ngươi giải quyết vấn đề này. Nhưng hiện tại, ta đành phải để ngươi tủi thân trước.”

Sau khi an ủi Ngao Khánh xong, Dịch Phong đứng dậy duỗi lưng, cảm thấy khá buồn chán. Dù sao thì bây giờ vẫn còn quá sớm để ăn cơm tối.

“Đồ đệ, ta tới Di Hồng Viện đánh bài với các nàng, trông võ quán giúp ta!”

Dịch Phong nhẹ nhàng nói, hắn cũng nhớ mấy “tiểu tỷ tỷ” của Di Hồng Viện. Đã lâu lắm rồi hắn không tìm các nàng đánh bài, vào buổi chiều các nàng cũng không làm ăn, đúng lúc tìm các nàng giết thời gian thì cũng khá tốt.

“Vâng, sư phụ….”

Chung Thanh ngoan ngoãn gật đầu, miệng lại không nhịn được mà hỏi: “Đúng rồi, sư phụ, đánh bài là làm gì ạ?”

“À.”

Dịch Phong xoa đầu hắn, cười nói: “Có nói ngươi cũng không hiểu.”

“Sư phụ, ta nghĩ ta hiểu rồi. Bởi vì ta thường đi ngang qua nơi đó, khi ta mua rượu cho người cũng thường xuyên nhìn thấy những tiểu tỷ tỷ kia và những…” Nói tới đây, Chung Thanh trở nên do dự, căng thẳng hồi lâu, mới ấp úng nói: “Vì vậy, sư phụ ngươi tới Di Hồng Viện đánh bài, có thể dẫn theo ta hay không?”

Nói xong, vẻ mặt xấu hổ, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Nhưng mà, lại tràn đầy mong đợi, hắn liếm môi trong vô thức rồi nhìn Dịch Phong với đôi mắt mong chờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận