Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 485: Vũng nước đục

Hình ảnh một quyền đó vẫn như trước đây, tới cũng nhanh, mà đi cũng nhanh.
Tô Huyền Quân bay hướng về phía trung tâm, hắn lập tức hít vào một hơi lạnh, phạm vi ngàn dặm trực tiếp bị một quyền này đánh thành hư vô.
Cả một vùng đất đó đã hình thành nên một cái hắc động sâu không thấy đáy, kết nối lấy vết nứt không gian.
"Vị nào là châu chủ của Thanh Ngọc Tiên Châu?"
Đúng lúc này, một lão giả đạp không trung tới, giọng nói ôm ồm vang lên.
"Là ta".
Tô Huyền Quân ngẩng đầu nhìn về phía lão giả, tỏ vẻ kiêng dè, bởi vì lão giả này vừa xuất hiện đã lập tức khiến hắn có chút không thở nổi.
Tuyệt đối là siêu cường giả của tiên giới!
"Ta là sứ giả của Tiên Thiên Điện, đặc biệt tới thẩm tra chuyện quyền ảnh kia, có một số việc cần hỏi ngươi, mong rằng ngươi bẩm báo sự thật" Lão giả nhìn Tô Huyền Quân nói.
"Tận mắt nhìn thấy."
Tô Huyền Quân đáp.
"Vậy với thực lực của ngươi, có thể thấy đầu mối gì không, hoặc có bắt được khí tức hay manh mối gì không?" Lão giả hỏi.
Con ngươi Tô Huyền Quân co rụt lại.
Sắc mặt tràn đầy vẻ xoắn xuýt do dự.
"Hồi bẩm sứ giả, vãn bối có thể hỏi trước một vấn đề hay không?"
Tô Huyền Quân hỏi.
Vẻ mặt lão giả có chút không vui, nhưng vẫn nói: "Ngươi nói đi".
"So với chủ nhân quyền ảnh, sứ giả thấy mình với hắn, ai mạnh ai yếu?" Tô Huyền Quân hỏi.
"Nói cho ngươi cũng không sao."
Lão giả lắc đầu, trầm giọng nói: "Quyền ảnh này phá giới mà tới đây, thực lực đã đạt tới cảnh giới thông thiên, mà ta, chỉ là một người phụ trách tìm kiếm đầu mối, đánh nhau thật ta còn chưa đủ tư cách tham chiến, ít nhất phải là đám kia lão già Tiên Thiên Điện kia tự mình xuất quan mới được!"
Nghe vậy.
Trong lòng Tô Huyền Quân lộp bộp một tiếng.
Lão giả trước mắt này đã mạnh đến mức khiến hắn không thở nổi rồi, thế mà còn không đủ tư cách tham chiến?
Mặc dù hắn biết một quyền này rất mạnh, nhưng mà không thể nào ngờ được nó sẽ mạnh tới như vậy!
Thế là hắn ngẩng đầu cười khổ nói: "Sứ giả biết rõ người này mạnh đến thế nào, với thực lực của ta thì làm sao lại tóm được chút manh mối của người này chứ?"
"Thôi bỏ đi, ta biết ngươi cũng sẽ nói như vậy mà."
Lão giả phất phất tay, quan sát bốn phía xung quanh cái động đen ngòm kia, sau khi điều tra một lượt mà không thấy kết quả gì, hắn chỉ đành quay về phía Tiên Thiên Điện.
Sau khi lão giả đi, Tô Huyền Quân mới thở phào một hơi.
Sở dĩ hắn không nói hết những gì mình biết ra, là bởi vì thần tiên đánh nhau phàm nhân gặp nạn, mặc kệ người này có mục đích gì, mình ít dính dáng hơn một chút thì tính mạng mình an toàn hơn một chút.
Dù sao chỉ sợ Tô Huyền Quân hắn là đã đắc tội người này, nhưng mà vừa rồi kẻ đó cũng không hề ra tay với hắn khi hắn còn ở Tiên Giang đại lục, chứng tỏ còn chưa tới mức giết phải Tô Huyền Quân hắn.
Về phần tiên giới.
Hắn cũng không cho rằng tiên giới có thể bảo vệ hắn.
Sau khi trở về, Tô Huyền Quân lập tức tiến vào trạng thái bế quan, cũng không hề xuất hiện nữa.
Mà giờ khắc này.
Tiên Giang đại lục cũng vô cùng náo nhiệt.
Núi tuyết vừa mới khép lại, giờ đây lại nứt ra một lần nữa, dung nham cuồn cuộn cũng sôi trào, sâu trong nơi hoang vu, trong rừng rậm, trong biển đen, vô số luồng khí tức ngoi lên không gian Tiên Giang đại lục, tập trung đến cùng một chỗ...
"Chậc chậc, đã lâu không gặp, chư vị..."
Một khí tức lạnh như băng bốc lên, ngưng kết thành một gương mặt khổng lồ, phát ra âm thanh ý vị thâm trưởng.
"Niên, bọn ta không tới để ôn lại chuyện cũ đâu, ta tới là muốn hỏi một chút, rốt cuộc vừa rồi là ai đánh một quyền kia" Một gương mặt khổng lồ khác hỏi.
"E là ngoài những người trong chúng ta ra thì không ai có thể đánh ra được đâu nhỉ?" Lại là một gương mặt khổng lồ khác ung dung nói.
"Chẳng lẽ là nhân loại các ngươi?" Gương mặt sương băng khổng lồ trầm giọng hỏi.
"Khặc khặc, không ngờ rằng năm đó ngươi không có đầu óc, vậy mà đến tận bây giờ vẫn là không có đầu óc như thế hả?" Một nữ tử tuyệt mỹ chân đạp hư không thốt lên với vẻ khinh thường.
"Ngươi..."
Một tiếng quát lạnh lùng vang lên, băng sương cuồn cuộn lao về phía nữ tử kia.
"Trò trẻ con."
Nữ tử nhân loại nâng bàn tay ngọc của mình lên, dao động mạnh mẽ lan ra, sau đó va chạm với sương băng.
Thoáng chốc.
Không gian bị xé toạc ra, hóa thành một cái động đen ngòm hư vô.
"Các ngươi, đủ rồi đấy."
Khí tức còn lại không nhịn được mà thốt lên.
"Hừ !"
Thấy thế, nữ tử nhân loại cùng gương mặt sương băng khổng lồ kia mới hừ lạnh một tiếng, lùi về phía sau.
"Yên tĩnh một chút đi, một quyền này, hẳn là do một người khác hoàn toàn" Một đám lửa ngưng tụ hình thành một khuôn mặt dữ tợn, há hốc miệng ra: "Hơn nữa, chắc hẳn hắn thức tỉnh sớm hơn chúng ta nhiều!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận