Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 337: Vùng đất hỗn loạn (1)

"Lão đệ, nhớ kỹ, ngươi phải luôn mang theo miếng ngọc bội này bên người, tương lai, ngươi sẽ hiểu được dụng tâm của ta." Hoang Vô Kính đưa ngọc bội tới tận tay Dịch Phong, trịnh trọng giao phó.
Có điều, hắn cũng không giải thích quá nhiều.
Bởi vì hắn không muốn tạo cho Dịch Phong một áp lực quá lớn, mà mục đích này của hắn, cũng hoàn toàn là quan tâm tới Dịch Phong.
Dẫu sao Dịch Phong nói thế nào thì cũng chỉ là một người phàm, ở thế giới tu luyện này khó tránh khỏi sẽ đụng phải nguy hiểm, mà có khối ngọc bội này, căn bản có thể đảm bảo Dịch Phong không phải lo.
"Lão ca cũng thật sự là quá khách khí, lại còn tặng ta vật kỷ niệm".
Dịch Phong nhận lấy ngọc bội, vội vàng nói cám ơn.
Trong lòng thầm nói Hoang Vô Kính này cũng quá khách khí, còn cho hắn ngọc bội mang theo người, xem ra là một người tình nghĩa!
Hắn cũng hiểu được đạo lý có qua có lại.
Suy nghĩ một chút, thế là hắn lấy một tượng gỗ nhỏ ra rồi để trên bàn.
"Lão đệ, ngươi... ?"
Hoang Vô Kính nhìn tượng gỗ hình người nhỏ trên bàn.
"Lão ca, đây là tượng búp bê hồ lô" Dịch Phong cười nói.
"Búp bê hồ lô?"
Hoang Vô Kính tỏ vẻ khó hiểu.
"Tóm lại là một món đồ chơi nhỏ mà thôi, đồng thời đây cũng là quà ta tặng ngươi, vì tình nghĩa của chúng ta, ngươi cũng phải luôn mang bên người, chớ quên ta đó." Dịch Phong cười một tiếng, đưa búp bê hồ lô cho Hoang Vô Kính.
Hoang Vô Kính ngơ ngẩn.
Hắn biết Dịch Phong hiểu lầm ý hắn muốn mang theo bên người.
Có điều hắn cũng không từ chối, mà là phối hợp với Dịch Phong cười nói: "Được được được, ta cũng mang theo người, tuyệt đối sẽ không quên lão đệ."
Vừa nói, hắn vừa cất búp bê hồ lô vào.
Dĩ nhiên.
Thâm tâm hắn cũng chỉ coi nó là một vật kỷ niệm thôi.
Nhưng trong lòng của Vân Lang lại hừ lạnh một tiếng.
Ngập tràn địch ý với Dịch Phong.
Ngươi thật sự cho rằng tôn thượng tặng ngươi vật kỷ niệm gì ư, đúng là cái đồ có mắt không tròng. Đợi đến sau này ngươi biết được công dụng của miếng ngọc bội này, có khi lại sợ mất mật ấy chứ.
Trong hai ngày tới.
Hoang Vô Kính lại đưa Dịch Phong đến vùng phụ cận chơi một chuyến.
"Lão Đệ, ngươi còn nơi nào muốn đi nữa không, nói cho ta biết, ta đưa ngươi đi."
Hoang Vô Kính vừa cười vừa nói.
"Quả thật là vẫn còn, nhưng mà như vậy có làm phiền lão ca quá không?" Dịch Phong ngại ngùng nói.
"Phiền phức gì chứ, ngươi cứ việc nói, dù là lên trời, chỉ cần huynh đệ của ta vui, ta cũng sẽ đưa ngươi đi" Hoang Vô Kính cười nói.
"Vất vả cho ngươi rồi."
Vừa nói, Dịch Phong vừa lấy bản đồ ra, chỉ cho Hoang Vô Kính rồi nói: "Lão ca, chính là nơi này."
Nơi này ư?
Vẻ mặt của Hoang Vô Kính ngay lập tức thay đổi khi nhìn thấy nơi mà Dịch Phong chỉ trên bản đồ.
Vân Lang lập tức lộ ra vẻ khinh thường.
Đúng là không biết trời cao đất dày, vậy mà lại muốn đến nơi đó, sao không tự soi lại bản thân xem có đủ tư cách hay không đã.
Đây là cửa vào của vùng đất hỗn loạn ở Ninh Sa đó.
Nơi này tự hình thành một không gian nhỏ, với lại cả Tiên Giang đại lục cũng chỉ có một nơi như thế thôi, bởi vậy nơi này tập hợp toàn bộ tà tu của đại lục, cũng như những phạm nhân đang bị các đại phái phát lệnh truy nã.
Tóm lại.
Nơi này vàng thau lẫn lộn, ngay cả một số thế lực bản địa của Ninh Sa cũng không dám tùy tiện tiến vào.
Vậy mà một người phàm như ngươi lại muốn chạy vào trong đó, chê bản thân sống dai quá hả?
"Sao thế, lão ca thấy vướng bận gì sao?" Dịch Phong nghi ngờ hỏi khi nhận thấy vẻ khó hiểu trên mặt Hoang Vô Kính.
"Lão đệ, ngươi thật sự muốn đến nơi đó sao?"
Hoang Vô Kính nghiêm túc hỏi.
"Nhân sinh tại thế mà, đi nhiều xem nhiều chẳng bao giờ là đủ, với lại nhìn đánh dấu trên bản đồ thì cả Ninh Sa chỉ có mỗi một danh lam thắng cảnh thu hút lữ khách này, tóm lại cũng phải đi thăm thú cho biết chứ" Dịch Phong cười giải thích.
"Danh lam thắng cảnh?"
Sắc mặt của Hoang Vô Kính càng thêm phức tạp.
Hóa ra lão đệ này coi nơi này là danh lam thắng cảnh, thật sự không biết nói gì với hắn cho tốt đây.
"Được rồi, lão đệ đã muốn đi, vậy thì ta sẽ đưa ngươi đi".
Hoang Vô Kính suy nghĩ một lúc, thế là gật đầu đáp ứng.
Mặc dù trong suy nghĩ của hắn, có vẻ lão đệ không biết gì cả, nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn rất ngưỡng mộ, nói cách khác là xem trọng phần vô tri đó của Dịch Phong.
Bởi vì trong thế giới này, thứ "vô tri" này là phần trân quý nhất của một con người.
"Đa tạ lão ca." Dịch Phong cảm kích nói.
"Lão đệ không cần khách sáo, bởi vì ta là người của nơi đó".
Hoang Vô Kính cười nói: "Nếu đã đáp ứng với ngươi rồi thì ta nhất định sẽ đưa ngươi dạo chơi khắp... danh lam thắng cảnh đó".
Hiển nhiên.
Hắn sẽ không nói rõ tất cả với Dịch Phong.
Bởi vì hắn không muốn đả kích sự nhiệt tình của Dịch Phong, hắn muốn thỏa mãn nguyện vọng của Dịch Phong.
Với lại dựa vào thân phận thực lực của hắn, cho dù có ở trong vùng đất hỗn loạn thì vẫn có đủ tự tin vào khả năng bảo đảm an toàn cho Dịch Phong. Nếu đã coi nơi đó là danh lam thắng cảnh thì đúng là danh lam thắng cảnh, đưa Dịch Phong đi một vòng cũng không có gì đáng ngại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận