Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 828: Đạo cao một thước ma cao một trượng (1)

"Không được hành động thiếu suy nghĩ".
"Người này dễ dàng đánh bại ba người các ngươi, chắc chắn là siêu cấp cao thủ trên đảo này, người giống như vậy ở trên đảo cũng tuyệt đối không có mấy, cho nên trước tiên tạm thời đi vòng qua hắn".
Người đàn ông cầm đầu truyền âm cho mọi người, phát ra mệnh lệnh: "Chờ tình báo tới tay của chúng ta thì lại quay lại đối phó hắn cũng không muộn!"
"Dạt".
Mọi người gật đầu, thay đổi phương hướng vòng qua Lỗ Đạt Sanh.
Sau khi vòng qua Lỗ Đạt Sanh, chín con côn trùng trôi nổi ở giữa không trung.
"Nhớ kỹ mệnh lệnh của ta, phân công nhau thu thập tình báo."
"Sau đó hội hợp ở bờ biển phía nam tiểu đảo, cuối cùng sẽ cùng nhau rút lui".
"Tản!"
Cùng với truyền âm của người đàn ông cầm đầu, tám con côn trùng tức khắc phân tán ra ngoài, lấy hai người làm một tổ, phân biệt theo bốn phương tám hướng lên đảo.
"Lão Cửu, ta cảm thấy phòng ngự này của chúng ta đúng là vô địch!"
Lão Bát cùng lão Cửu bay sát qua mặt nước trong khi đang nói chuyện phiếm.
"Ừ, hiện tại ở trạng thái này, cho dù lão Đại toàn lực đánh chúng ta một kích thì cũng không thể nào tạo cho chúng ta nửa điểm thương tổn!"
"Ài, nếu mà lúc đối mặt với cái gánh phân kia cũng ở loại trạng thái này thì tốt rồi, lão Thập cũng sẽ không phải chết."
"Đúng vậy!"
"Chờ điều tra rõ tình báo, lại báo thù cho lão Thập!"
Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa bay qua.
Đúng lúc này, lão Cửu khẽ ồ lên một tiếng, kinh ngạc nói: "Lão Bát, mau nhìn này, trong mặt nước ở dưới chân chúng ta có con cá."
Lão Bát liếc liếc mắt một cái, không quan tâm nói: "Một con cá nhỏ mà thôi, còn có thể thành tinh được hay sao, không cần phải để ý nó, lên đảo quan trọng hơn".
Nhưng hắn vừa dứt lời thì nhìn thấy con cá chép kia từ trong nước nhảy ra, một ngụm nuốt chửng lão Cửu.
"Mẹ kiếp?"
"Lão Cửu?"
Lão Bát trừng mắt hô to.
Ngay sau đó, trên mặt nước lộ ra một đôi mắt cá theo dõi hắn.
Ánh mắt này tức khắc làm cho lão Bát sổn tóc gáy.
Con cá chép kia nháy mắt lại nhảy lên, đớp một cái rồi nuốt hắn xuống.
Cho đến khi chết hắn cũng không thể hiểu được sao mình lại có thể bị một con cá chép nhỏ bình thường nuốt chứng.
"Ta còn tưởng rằng đảo này sẽ có cơ quan gì, cũng chỉ như vậy thôi!
"Chẳng phải là đã thuận lợi lên đảo sao".
Bên kia, lão Lục lão Thất đã thành công lên đảo, bay ở trên gốc cây cạnh bờ biển, quan sát bốn phía.
Lúc này, hai người cứ cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn bọn hắn chằm chằm.
Bọn họ quay đầu lại nhìn tức khắc phát hiện một con tắc kè hoa nhỏ đang nằm bò trên cây chuyển động con ngươi nhỏ tròn xoe nhìn bọn hắn chằm chằm.
KMẠIP "Vật nhỏ này còn muốn ăn chúng ta hay sao?"
Lão Lục thấy thế, cười nhạo nói: "Vật nhỏ, chúng ta cũng không phải là đồ ăn của ngươi, muốn ăn chúng ta thì cũng phải nhìn xem ngươi có tiêu hóa nổi hay không".
Tiếng nói vừa ra thì một cái đầu lưỡi lập tức xoắn tới.
Hai huynh đệ còn đang cười, đầu lưỡi đã trói buộc chặt cả hai người bọn họ, sau một hồi thì nuốt luôn vào miệng của tắc kè hoa.
Con mắt tròn xoe của tắc kè hoa xoay tròn ba trăm sáu mươi độ giống như đang trợn trắng, sau đó nó lại nằm bò trên cây mà ngủ.
"Này!"
"Lão Ngũ!"
Ngoài ra ở chỗ khác, lão Tứ lão Ngũ vừa mới lên đảo đã đụng phải một bác gái đang hóng mát dưới tàng cây, bác gái một tay đập muỗi chụp lại đã đánh lão Ngũ ngất trên mặt đất.
Còn chưa kịp bình tĩnh lại, bác gái đã một chân giẫm lên rồi lại nghiền nghiền.
"Dưới cây này có thật nhiều muỗi, không hóng mát nữa không hóng mát nữa".
Không vui mà phàn nàn một câu, bác gái mới lắc lắc thắt lưng như thùng nước hùng hùng hổ hổ rời đi.
Nhìn thấy lão Ngũ đã bị nghiền thành cặn bã, đến cả phân cũng tràn ra, lão Tứ trừng mắt.
Cảm giác da đầu như muốn nổ tung.
Đây mẹ nó rốt cuộc, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Không phải đã nói là phòng ngự vô địch sao. Làm sao lại có thể bị một chân của bác gái nghiền thành bánh! ?
Hắn vừa muốn tìm bác gái trả thù, bỗng nhiên phát hiện có một con gà trống ở bên cạnh đang theo dõi hắn, mào gà trên đỉnh đầu màu đỏ, con ngươi quan sát rồi kêu khanh khách vọt về phía hắn.
Đầu gà mổ xuống.
Lão Tứ trừng lớn ánh mắt.
Đau nhức truyền đến, hắn phát hiện thân mình không còn một bên.
Ngẩng đầu vừa thấy, đúng là đã bị gà trống mổ mất một nửa.
Gà trống nếm được mỹ vị, kêu khanh khách không ngừng, đầu lại mổ xuống, nửa bên còn lại của lão Tứ cũng không còn.
Nhưng mà thảm nhất thì không ai qua được lão Nhị lão Tam.
Có một người đang mang một cái ghế nằm ở ven bờ sông, chuẩn bị uống rượu thưởng thức bức tranh phong cảnh thác nước từ trên núi chảy xuống, vừa mới đốt lên một vòng nhang muỗi mà Dịch Phong phát minh trước kia thì hai người đã vọt lại đây.
Mới dính một chút khói như vậy.
Hai con côn trùng lập tức đi đời nhà ma.
Bạn cần đăng nhập để bình luận