Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 91: Khen thưởng của hệ thống

“A ba a ba!”
Bị Dịch Phong đá một phát, cái đầu lâu cử động hai hàm trên dưới nói lắp bắp, chậm rì rì bò lên.
“Ta a cái đầu ngươi."
Dịch Phong vừa thấy thứ này thì trạng thái tâm lí sụp đổ ngay tức khắc, trực tiếp đánh ra một quyền.
“Kẹt!”
Cùng với một loạt âm thanh leng keng leng keng vang lên, đầu của bộ xương khô rớt xuống dưới, lăn đến bên góc tường, còn lại thân thể trên mặt đất sờ soạng tìm kiếm một hồi, lúc sau mới tìm được đầu, sau đó bản thân khập khiễng liều mạng trở về.
“Thứ đồ chơi ngốc, giả bộ phản à.”
Dịch Phong tức giận hô lên.
“A ba a ba…”
Cái đầu bộ xương tiếp tục nói lắp, đôi tay chuyển động cái đầu của mình, sau một hồi lâu mới có thể lắp thẳng lại.
“Chậc, một ngày tốt lành lại qua rồi.”
Mặt Dịch Phong đầy vẻ buồn bực, trực tiếp cầm lấy cái áo màu đen bên cạnh ném lên đầu bộ xương, quát: “Tự mình mặc vào đi, mẹ nó đừng đi khắp nơi dọa người.”
“A ba a ba!”
Bộ xương khô lắp bắp nói rồi mặc cái áo đen vào nhưng bởi vì thể trạng nhỏ nên cả người như bị bọc lại vậy.
Theo sau đó, một thân áo đen ở trong sân lắc lư, ai cũng không biết nó đang nhảy cái gì.
Nhưng mà, Ngao Khánh ở một bên xem đến tròng mắt cũng sắp rơi xuống.
Nhất là khi xem Dịch Phong đánh bộ xương khô kia tơi bời, lúc đó bộ xương khô đấy một chút phản ứng cũng không có, hắn càng kinh hãi đến mức không kịp lấy lại bình tĩnh.
Chậc chậc!
Chủ nhân không hổ danh là chủ nhân, quả nhiên khủng bố!
“A!”
Dịch Phong duỗi người một cái, hơi cảm thấy nhàm chán, đứng dậy nói: “Khó có được thời tiết tốt như vậy, các ngươi ở trong sân chơi đi, ta đi ra cửa phơi nắng cái đã.”
Nói xong, Dịch Phong di chuyển ghế đến bậc thang ở cửa võ quán.
Lười biếng nhìn đám người đi đi lại lại, nghe âm thanh rao hàng rộn ràng nhốn nháo của người bán rong thì lại có một cảm giác thoải mái khác lạ.
Trên các tòa nhà ngang dọc đan chéo nhau có một cái bóng chợt lóe ngang qua, tiếp theo dừng lại ở trên một nóc nhà cao, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo nhìn về phía võ quán cách đó không xa.
Quần áo hắn bay phấp phới, phía sau lưng hắn đeo một cái bàn tính.
Đây đúng là Lý Mạc Trắc.
“Đại trận Thiên âm, bát đại phương vị, mười sáu mạch môn đều đã bố trí xong xuôi, chỉ kém một bước nữa, chính là thiên thời địa lợi nhân hoà!”
Âm thanh vừa dứt.
Lão ta ngẩng đầu nhìn về phía không trung.
Cặp mắt âm trầm kia chậm rãi nhắm lại.
Bầu trời gió giục mây vần, bao phủ lên một tầng hơi thở lạnh lẽo, khi tiếng gió lưu động, Lý Mạc Trắc mở mắt ra.
“Thời cơ đã đến.”
“Mở!”
Nương theo âm thanh của hắn vừa dứt, bên trên bầu trời, một đống sương mù vô hình bao trùm về phía võ quán, tiếp theo đã che lấp toàn bộ võ quán ở trong đó.
Hơi thở thần bí ở không trung tản đi, toàn bộ võ quán yên tĩnh không một tiếng động.
“Hừ, đại trận đã mở, trừ khi ngươi là tiên, bằng không thì cũng chỉ là đồ chơi trong tay của ta mà thôi.”
Lý Mạc Trắc lạnh lùng cười một tiếng.
Nhưng trong lòng hắn cũng biết rằng, thời cơ đặc thù chỉ có một khắc, không dám có chút trì hoãn nào, phất y bào lên, bàn tính ở phía sau bay về phía giữa không trung.
“Ào ào ào…”
Một trận âm thanh chói tai vang lên, vô số ngân châu của bàn tính tróc ra, giống như ở trên trời rơi xuống vậy, sau đó hóa thành hư ảo rồi biến mất không thấy nữa.
“Ngưng!”
Tiếp theo tay hắn đánh ra một chiêu thức phức tạp, ngân châu đã biến mất không thấy đâu nay ngưng tụ lại cùng nhau, sau đó hóa thành một trường kiếm trong suốt cao ngàn trượng, hướng về phía võ quán mà thẳng tắp rơi xuống, trực tiếp rơi thẳng vào giữa mày Dịch Phong đang nằm trên ghế.
“Xẹt!”
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ Thành Bình Giang mây gió dày đặc, cuồng phong gào thét.
“Cho dù chỉ là một kích toàn lực của kẻ Võ Tông như ta, nhưng đã không có tu vi, cho dù ngươi là Võ Đế thì sao chứ, dưới một kiếm này của ta, ngươi chỉ có nước trở thành chó chết mà thôi!”
Ngay lập tức.
Ảo ảnh của trường kiếm đâm thẳng xuống, nó càng ngày càng gần với Dịch Phong.
Nhưng mà, Dịch Phong nằm trên ghế tựa lại không hề có phản ứng, cũng hoàn toàn không biết rằng nguy hiểm đang ập đến.
“Đại trận Thiên âm này quả thật rất kinh khủng, người nọ không hề có phản ứng với sự tấn công của ta, chứng minh tu vi hoàn toàn bị giam cầm rồi…”
Lúc này, vẻ đắc thắng trên mặt Lý Mạc Trắc càng thêm dày đặc.
Cuối cùng.
Trường kiếm biến hóa khôn lường, chỉ còn cách Dịch Phong vài bước chân, mà toàn bộ võ quán đều bị bao phủ bởi ánh kiếm cao vút, chói mắt.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, nó rơi xuống ấn đường của Dịch Phong.
“Chết!”
Cùng lúc đó, Lý Mạc Trắc trên không trung la lên, trong lòng vô cùng kích động.
Võ Thánh hay Võ Đế thì sao chứ?
Chẳng phải ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào dưới sự tính toán của hắn hay sao?
Nghĩ đến việc sau khi Dịch Phong chết, tất cả bảo vật của võ quán và vận may làm tuyệt thế cao thủ sắp bị lão ta cướp đoạt, nụ cười trên mặt Lý Mạc Trắc vô cùng tươi.
Có điều.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Sắc mặt lão ta đột nhiên cứng lại.
“Cái gì?”
Vẻ mặt đắc thắng biến mất chỉ trong nháy mắt, nhìn cảnh tượng trước cửa võ quán thì cả người hóa thành một tượng băng.
Bởi vì hắn tấn công bằng tất cả sức lực của Võ Tông nên huyễn kiếm dùng kỹ năng thông thiên biến hóa khôn lường, khi rơi xuống người Dịch Phong, không những không gây ra bất kỳ tổn hại nào cho Dịch Phong mà ngược lại, đòn tấn công của hắn ta trực tiếp biến thành hư không.
Giống như.
Từ trước đến nay chưa bao giờ xuất hiện.
“Sao lại như vậy?”
“Sao có thể như vậy được?”
Lý Mạc Trắc toát mồ hôi lạnh, hai mắt trừng lớn, miệng há to đủ để chứa một cái bóng đèn.
“Không phải tu vi của hắn bị giam cầm rồi sao, sao còn có thể đỡ được đòn của ta?”
Muôn vàn nghi ngờ xuất hiện trong tâm lý Lý Mạc Trắc.
Ngay cả khi đại trận Thiên âm có sai sót thì tốt xấu gì cũng phải có chút tiếng động khi kẻ đó tự mình ngăn cản đòn tấn công của lão ta chứ, tại sao khi gặp phải hắn ta thì đòn tấn công lại biến thành hư không?
Điều này thật là quá mức tà môn…
Nhưng khi nghĩ lại, lão ta đã nghĩ tới cái gì đó…
Dù sao người trước mặt này, cho dù không phải là Võ Đế thì ít nhất cũng là Võ Thánh, cho dù tu vi của hắn biến mất nhưng sức mạnh phòng thủ của hắn vẫn còn.
Nghĩ đến đây, trên mặt hiện lên một tia nhẹ nhõm…
“Thì ra là vậy.”
Khóe miệng Lý Mạc Trắc nhếch lên, nỗi sợ hãi trước đó cũng biến mất, trên mặt lại xuất hiện một tia tự tin.
Mặc dù sức mạnh của vị này rất kinh khủng, một đòn toàn lực của hắn cũng không thể phá vỡ phòng ngự nhưng vì điều này mà Lý Mạc Trắc càng thêm điên cuồng.
Xét cho cùng, Dịch Phong càng mạnh thì cảm giác thành tựu khi giết hắn ta càng không gì sánh bằng.
“Vì phòng ngự của ngươi rất quái dị, vậy ta chỉ có thể dùng phương thức khác.”
Lý Mạc Trắc cười lạnh rồi liên tiếp đánh ra một loạt thủ ấn phức tạp, làm cho gió thổi quanh người lão. Thời gian trôi qua, thủ ấn của hắn càng ngày càng nhanh, những hoa văn kỳ dị đột ngột xuất hiện.
Cuối cùng.
Khi thủ ấn cuối cùng của hắn hạ xuống, miệng cũng khẽ quát lên một tiếng.
“Cổ trùng đoạt mệnh!”
Thời điểm giọng nói vừa dứt, một con trùng to bằng con ong chậm rãi bay ra từ trong miệng hắn, sau đó kích động đôi cánh tần số cao, bay về phía Dịch Phong trên ghế tựa.
Cổ trùng đoạt mệnh bay đi, trên mặt Lý Mạc Trắc lại lộ ra nụ cười lạnh lần nữa.
“Trước cổ trùng đoạt mệnh của ta, phòng thủ mạnh đến đâu cũng không có tác dụng, một khi để nó tiến vào trong cơ thể ngươi thì cho dù có khôi phục tu vi, ngươi cũng chỉ có thể chờ chết!"
“Ha ha ha…”
Lý Mạc Trắc cười lạnh.
Hắn ta cũng cảm thấy kiêu ngạo về thủ đoạn của mình, nếu người bình thường gặp phải trường hợp này thì e rằng thực sự không có cách nào.
“Ve ve ve!”
Cuối cùng, cổ trùng đoạt mệnh đã đến gần Dịch Phong, lượn lờ trên đỉnh đầu của hắn. Sau đó dưới ánh mắt căng thẳng của Lý Mạc Trắc, cổ trùng đoạt mệnh lóe đôi cánh, một đường chạy nước rút đâm thẳng vào lỗ tai của Dịch Phong.
“Xong rồi.”
Nhìn thấy càng ngày càng gần, Lý Mạc Trắc càng thêm kích động.
Nhưng đúng lúc này, Dịch Phong đột nhiên trở mình, trong miệng chửi bới một câu.
“Ruồi nhặng ở đâu dám làm phiền đến giấc ngủ của lão tử.”
Đồng thời, hắn nóng nảy tát vào mặt mình một cái, hất thẳng ra ngoài.
Sau đó, dưới coi mắt trợn ngược há hốc mồm của Lý Mạc Trắc, cổ trùng đoạt mạng sắp chui vào cơ thể Dịch Phong lập tức bị giết chết rồi trực tiếp bị quạt bay, sau đó đập mạnh vào bức tường bên cạnh.
“Bộp!”
Với một âm thanh nhẹ nhàng, nó thịt nát xương tan dính chặt vào tường, chỉ còn thân sau rơi xuống đất.
“Hở!”
Vào thời điểm cổ trùng bị giết chết đó, hai mắt Lý Mạc Trắc gần như rớt ra, trên mặt lộ rõ vẻ kinh hãi.
Cùng lúc đó, cơ thể gặp phản phệ nên phun ra một ngụm máu.
Nhưng lão ta không quan tâm đến cơ thể đang phải chịu đựng phản phệ, thậm chí xem thường nhìn lại cổ trùng lão đã nuôi hàng nghìn năm bị giết chết, bàn chân sải bước trên hư không, cất bước bỏ chạy.
Quá đáng sợ rồi…
Quá không bình thường rồi…
Bây giờ lão chỉ muốn thoát khỏi nơi này, tốt nhất là chạy càng xa càng tốt.
Rõ ràng đại trận Thiên âm có tác dụng rồi, rõ ràng tu vi của hắn bị hạn chế, tại sao chuyện này vẫn xảy ra, lão thật sự không thể nghĩ ra!
Hơn nữa, cổ trùng đoạt mạng của lão ta không chỉ giết người vô hình mà thể xác nó nổi tiếng nghịch thiên, cho dù bị lửa đốt hay nước nhấn chìm, hoặc là Võ Đế toàn lực đánh một cái cũng chưa chắc có thể giết chết cổ trùng đoạt mạng.
Thế mà người đó chỉ hất nó một cách rất tình cờ, cổ trùng đoạt mạng của ta đã bị hủy thành nát bấy?
Nghĩ đến tình trạng cổ trùng đoạt mạng của mình, dường như lão đã nhìn thấy bản thân.
Cho nên giờ phút này, lão ta không còn dám có suy nghĩ gì với võ quán nữa, cũng không còn tâm tư muốn tước đoạt vận may của Dịch Phong nữa mà gần như trốn thoát với tốc độ mà cả đời lão chưa từng có, chỉ sợ người ở lối vào của võ quán sẽ đuổi theo lão ta.
Chưa đầy nửa giờ, Lý Mạc Trắc biến thành một luồng ánh sáng giữa không trung, trốn khỏi phạm vi Thành Bình Giang, đến vùng trời cách Thanh Sơn Môn không xa.
“Hầy!”
“Còn may.”
Nhìn thấy phía sau không có truy binh đuổi theo, lúc này Lý Mạc Trắc đầu đầy mồ hôi mới buông lỏng thở ra một hơi.
Tuy nhiên lão ta chỉ mới hít một hơi, giây tiếp theo lão đã bị dọa sợ mà giật mình.
Trước mặt lão cách đó không xa, không biết từ khi nào đã xuất hiện một người áo đen. Chiếc áo choàng rộng che cả người, đồng thời cúi đầu nên khó có thể nhìn ra dáng vẻ của hắn.
Nhưng sự xuất hiện của người này mang lại cho Lý Mạc Trắc cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Hắn giống như một người không có căn cơ tu luyện, toàn thân không có linh khí, cứ như vậy mà vô thanh vô tức đứng trên không trung, không hề nhúc nhích.
Điều khó tin hơn nữa là khi Lý Mạc Trắc nhắm mắt lại và nghĩ về những thứ xung quanh, hắn hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của người này.
“Ngươi là ai?”
Lý Mạc Trắc hoang mang hỏi.
Dưới lớp áo choàng đen không có một âm thanh nào phát ra.
Lý Mạc Trắc trợn mắt, lòng bàn chân chặt hư không thành hình vòng cung, quét về phía người đàn ông áo choàng đen.
Tất nhiên lão ta không muốn dây dưa với người áo đen không biết nguồn gốc này. Dù sao sự kỳ lạ của người áo đen này khiến lão ta vô hình cảm thấy rất ngột ngạt.
Tuy nhiên, khi lão ta vừa lao ra thì phát hiện ra rằng người đàn ông mặc áo choàng đen lại xuất hiện trước mặt hắn.
Vẫn lặng lẽ đứng trong khoảng không, vẫn không có lấy một hơi thở.
Nhưng sắc mặt của Lý Mạc Trắc thay đổi rõ rệt.
Bởi vì hắn thậm chí không thể nhìn thấy rõ người áo đen di chuyển như thế nào đến trước mặt hắn, như thể từ đầu hắn đã ở đó rồi…
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Lý Mạc Trắc đổ mồ hôi lạnh nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Người áo đen vẫn đứng yên lặng không có bất kỳ dao động nào.
“Hừ, giả thần giả quỷ, nếu như ngươi không nói, vậy thì không trách ta được.” Lý Mạc Trắc hừ lạnh một tiếng, biết người áo đen này sẽ không buông tha cho lão, cho nên tốt hơn hết là nên bắt đầu trước.
Khi giọng nói của lão ta vừa dứt thì khí thế của Võ Tông khuếch tán ra không trung, lão ta lật lòng bàn tay, biến nó thành chưởng rồi đánh mạnh về phía người áo choàng đen.
“Ầm ầm ầm ầm…”
Hàng loạt tập kích đánh vào người áo đen giống như từng tầng sóng xếp chồng lên nhau, dưới cuộc tập kích cuồn cuộn này, toàn bộ bầu trời biến thành chân không, thậm chí trực tiếp biến thành méo mó.
“Có cao thủ đang chiến đấu ư?”
Khi Lý Mạc Trắc thi triển công kích, tại Thanh Sơn Môn cách đó không xa, Lỗ Đạt Sanh đang bế quan đột nhiên mở mắt ra, sau đó hóa thành một luồng sáng phóng lên không trung, lao thẳng tới phương hướng biến động của trận chiến.
Một đòn quyết đoán của Lý Mạc Trắc đánh thẳng về phía người mặc áo choàng đen kia.
Thế nhưng người mặc áo choàng đen kia vẫn bình tĩnh đứng yên, dường như hắn không hề có ý định cản lại đòn tấn công này.
“Hừ! Dù sao thì Lý Mạc Trắc ta cũng là một cao thủ Võ Tông, đối mặt với đòn tấn công của ta mà ngươi dám tự cao tự đại vậy sao? Vậy thì chịu chết đi!” Lý Mạc Trắc lạnh lùng nói, nhưng cũng không dám xem nhẹ đối thủ, lực đạo trong tay cũng tăng thêm vài phần.
Thế nhưng.
Lão ta thực sự không ngờ được rằng đòn đánh quyết liệt của lão ta lại không hề gây thương tổn gì đối với thân thể của kẻ mặc áo đen kia.
Không hề ảnh hưởng gì dù chỉ một chút.
“Kẹt…!”
Trông thấy cảnh này, lá gan của Lý Mạc Trắc mém nữa thì rớt ra ngoài. Lão ta lập tức thu chiêu pháp lại, chân đạp vào giữa không trung hoá thành một đường cong rồi ra ngoài.
Bây giờ trong đâu lão ta chỉ có một chữ.
Chạy.
Chỉ trong tích tắc, hai chân Lý Mạc Trắc đạp trên không trung, bay mấy ngàn trượng.
Đúng lúc này, kẻ mặc áo choàng đen từ nãy vẫn luôn yên tĩnh kia cuối cùng cũng có hành động, ống tay áo ẩn trong hắc bào từ từ nâng lên.
Cùng lúc ấy, Lý Mạc Trắc, kẻ đã đạp gió mà bay xa cả ngàn trượng đột nhiên ngẩn ra, toàn thân lão ta như chìm vào vũng bùn, không thể động đậy.
“Cái gì?”
Gương mặt Lý Mạc Trắc đột nhiên biến sắc.
Trong khi lão vẫn còn đang kinh ngạc thì một lực đạo mạnh mẽ đã bao trùm lấy toàn thân lão ta rồi hút lão ta về phía sau.
Chỉ trong chốc lát, lão ta đã quay trở lại trước mặt kẻ mặc áo đen kia, toàn thân lão căng cứng không thể động đậy ở trên không.
Sắc mặt Lý Mạc Trắc tái nhợt, cuối cùng lão cũng hiểu ra, kẻ kia cũng chỉ coi lão là con cá đã nằm gọn trên thớt mà thôi.
“Ngươi… ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?”
Thủ đoạn này khiến Lý Mạc Trắc sợ hãi, lão trừng mắt nhìn người mặc áo đen kia, lắp bắp hỏi.
Người mặc áo đen im lặng.
“Rốt cuộc ngươi định làm gì ta, hơn nữa từ trước đến nay ta và các hạ không thù không oán, vì sao ngươi lại đối đãi với ta như vậy?” Lý Mạc Trắc lo lắng hỏi.
“Không thù không oán?”
Cuối cùng hắc y nhân cũng lên tiếng, nhưng giọng nói của hắn không hề rõ ràng, hơn nữa thanh âm không hề giống thanh âm mà con người nên có.
“Ý của ngươi là gì?”
Sắc mặt Lý Mạc Trắc biến đổi, lão ta nhớ lại hành động của mình khi ở trong võ quán, không chắc chắn nói: “Ngươi là Dịch Phong ở võ quán?”
“Không không không…”
Ngay giây tiếp theo, Lý Mạc Trắc liền run rẩy lắc đầu: “Khi ngươi vừa xuất hiện, đại trận Thiên âm vẫn còn công hiệu, ngươi không thể từ võ quán đuổi đến đây được, trừ khi ngươi không bị đại trận Thiên âm trói buộc, tu vi của ngươi là tiên…”
“A!”
Nói đến đây, Lý Mạc Trắc đột nhiên nghĩ điều này cũng không phải là không thể xảy ra, những lời vừa rồi dường như đã cho lão ta biết đáp án, lão kinh sợ hỏi lại: “Lẽ nào ngươi thật sự là tiên?”
“Không, ta chỉ là một nô bộc thôi!”
Dưới lớp áo choàng đen truyền đến một âm thanh rất khó nghe, lạnh lẽo không có chút độ ấm nào.
“Nô, nô bộc?”
Lý Mạc Trắc lắp ba lắp bắp, tay run run chỉ vào người áo đen: “Ngươi không phải Dịch Phong ư?”
“Đương nhiên ta không phải là chủ nhân rồi.”
Kẻ áo đen nói.
Nghe vậy, Lý Mạc Trắc trợn to mắt, cả gương mặt tràn ngập sự khó tin, vốn dĩ lão ta nghĩ kẻ áo đen ở trước mắt là chủ nhân của võ quán - Dịch Phong, nhưng lại không phải, hoá ra chỉ là một tên nô bộc?
Trời ơi!
Lý Mạc Trắc thấy đầu lão sắp nổ rồi.
Một cao thủ thượng thừa như vậy cũng chỉ là người hầu của Dịch Phong?
“Vậy… vậy còn Dịch Phong?”
Lý Mạc Trắc nén lại sợ hãi trong lòng, nhìn chằm chằm vào kẻ áo đen kia, gặng hỏi: “Vậy rốt cuộc hắn là ai? Hắn thực sự là tiên sao?”
Lý Mạc Trắc khó khăn lắm mới hỏi xong câu này, lão nhìn chằm chằm vào kẻ áo đen kia.
“Hắn?”
Cuối cùng, gã áo đen cũng từ từ ngẩng đầu lên để lộ ra khuôn mặt thật của hắn.
Đó là gương mặt không có chút huyết sắc nào, hai hốc mắt sâu hoắm, càng khiến cho Lý Mạc Trắc hồn phi phách tán chính là hàm dưới của cái đầu lâu kia đang hếch lên, biểu tình cực kì quỷ quái.
“Đương nhiên hắn không phải tiên.”
Nghe vậy, Lý Mạc Trắc thở phào nhẹ nhõm. Kể cũng phải, một tiên nhân, thân phận cao quý sao có thể ở một nơi nhỏ bé rách nát như vậy. Chỉ sợ, nếu như đại trận Thiên âm xảy ra sai sót gì cũng chẳng thể trói buộc những người ở trong võ quán.
Nhưng một khắc sau, âm thanh truyền đến từ kẻ kia thực sự khiến Lý Mạc Trắc hồn phi phách tán.
“Hắn là thần!”
“Kẹt!”
Lý Mạc Trắc bị câu nói nhẹ nhàng này trực tiếp làm cho nghẹn cổ họng.
Trong chớp mắt, lão ta mạnh mẽ lắc đầu, tràn đầy vẻ khó tin.
“Không, không thể nào.”
“Trên thế giới này làm sao có thể có thần được chứ?”
“Mà Lý Mạc Trắc ta, làm sao lại có thể chạm mặt Thần, cho dù hắn là Thần thì sao lại chạy đến một cái thành nhỏ như Thành Bình Giang chứ.”
Thần!
Thần là gì chứ?
Thần là sự tồn tại cao hơn tiên vô số lần, nắm giữ quy luật của một phương trời, cho dù là Võ Đế thì ở trước mặt Thần cũng chỉ như một con dế con kiến bình thường.
Sự tồn tại cao cấp đến phạm trù siêu việt như vậy, làm sao có thể ủy khuất bản thân mà ở một nơi như thế này được?
“Cũng không có gì là không thể.”
Bên dưới lớp áo choàng đen phát ra giọng nói u ám, thong thả nói: “Suy cho cùng, ta cũng làm chủ làm hầu, ta cũng là Thần.”
“Ngươi nói láo!”
Lý Mạc Trắc điên cuồng hét to: “Ngươi là thần cải trắng hả, ở đâu cũng có?”
“Hề hề...”
Đáp lại Lý Mạc Trắc là một tiếng cười âm u quái dị, bên dưới lớp áo choàng đen có hơi ngẩng lên, hàm dưới của đầu lâu dường như nhếch cao lên một chút.
Theo sau đó, tay áo của áo choàng đen vung lên một cái.
“Ầm ầm!”
Cùng với tiếng nổ vang là một loạt tia sét đánh lên người Lý Mạc Trắc, vào thời điểm đó xung quanh cơ thể lão lập tức xuất hiện mưa như trút nước.
“Kẹt!”
Chỉ được một lúc thì cơn mưa đột nhiên chấm dứt, hàn băng trên bầu trời lan ra, Lý Mạc Trắc bị đông thành băng trong nháy mắt.
“Xùy!”
Lại qua phút chốc, bầu trời bị khói lửa che phủ khắp nơi, Lý Mạc Trắc vừa đông thành băng không lâu lại bị nướng cho máu thịt lẫn lộn,
“Vù vù”.
Lửa vừa được dập tắt, Lý Mạc Trắc lại bị một trận gió lớn bao phủ, dưới sức mạnh của cơn gió lớn này, toàn thân Lý Mạc Trắc đều trở nên méo mó.
“A a a...”
Cơn đau dữ dội khiến Lý Mạc Trắc phát ra tiếng kêu bi thảm đến kinh thiên động địa, trong khoảng thời gian như chớp mắt vừa nãy, Lý Mạc Trắc đã phải chịu lễ rửa tội của phong hỏa lôi điện.
Qua lễ rửa tội này, toàn thân của Lý Mạc Trắc trở nên rách nát không thể tả nổi, trong mắt vừa bộc lộ sự sợ hãi, vừa trợn trừng nhìn tên mặc áo choàng đen run sợ nói: “Tự nhiên... quy luật tự nhiên, đây là quy luật tự nhiên trong truyền thuyết sao?”
“Vậy thì, ngươi tin hay chưa?”
“Nếu như vẫn chưa tin...”
Lời nói còn chưa dứt, tên mặc áo đen đột nhiên lại đưa tay lên.
Nhất thời, Lý Mạc Trắc mở to đôi mắt, bởi vì vào thời khắc đó hắn cảm nhận được thời gian đang trôi qua vô cùng nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt mà đã vô số lần trải qua xuân hạ thu đông, da dẻ và cơ thể của bản thân hắn cũng nhanh chóng già đi.
“A a a!”
Tiếng kêu la thảm thiết từ miệng Lý Mạc Trắc phát ra, tròng mắt tràn ngập tơ máu, bởi vì thủ đoạn của tên mặc áo đen trước mắt không phải là khiến thân thể hắn đau khổ mà là nỗi sợ ở trong tim.
Thử nghĩ một chút, một người thậm chí có thể nhìn thấy thời gian trôi qua bằng mắt thường, trừng mắt thường mà nhìn cơ thể của bản thân già đi, đó là loại cảm giác như thế nào chứ.
“Đây là quy luật thời gian, ngươi lại có thể, ngươi lại có thể thật sự là thần ư?”
Lý Mạc Trắc trừng lớn con ngươi, toàn thân đang run rẩy dữ dội.
Lão rất muốn sống tiếp, nhưng mà đến cả ý nghĩ trốn chạy lão còn không nghĩ nổi, trong lòng hối hận ruột cũng sắp hóa xanh rồi.
Lão ngàn vạn lần cũng không ngờ rằng bản thân lại có thể không có mắt nhìn đi cướp đoạt đồ của Thần, cướp đoạt số mệnh của Thần?
Đây chắc phải như tước nhi của Diêm Vương, đi tìm cái chết sao!
Nhưng mặt khác, lão lại không cam lòng.
Lão phải có bao nhiêu vận xui mới có thể đá trúng tấm tôn dày như vậy.
“Xong rồi, chết chắc rồi!”
Dường như tên mặc áo choàng đen không có chút hứng thú nào đối với Lý Mạc Trắc, bàn tay đột nhiên bóp chặt không khí, cơ thể Lý Mạc Trắc nổ tung một tiếng, ngay cả hơi thở cũng chẳng còn, lập tức hóa thành hư vô.
“Chạy, chạy thôi, chạy nhanh thôi.”
Mà những gì xảy ra bên đó, toàn bộ quá trình đều bị Lỗ Đạt Sanh trốn trong bóng tối nhìn thấy, mặc dù lão không cảm nhận được các quy luật trôi qua xung quanh Lý Mạc Trắc, nhưng mà lão có thể cảm nhận được rất rõ ràng sự thay đổi của tu vi trên người Lý Mạc Trắc.
Cao thủ Võ Tông.
Nhưng mà tên mặc áo choàng đen này có thể dễ dàng giết chết hắn ta, chẳng phải là đang nói, tên mặc áo choàng đen trước mắt ít nhất cũng phải là một Võ Tôn, hoặc cũng có thể là cao thủ Võ Thánh?
Vì vậy, Lỗ Đạt Sanh lo sợ bị liên lụy nên cũng không dám tiếp tục xem kịch nữa mà co chân bỏ chạy.
Nhưng lão vừa bắt đầu hành động lại cảm thấy cơ thể như bước vào vũng bùn, khó mà động đậy.
Sau đó, phía sau xuất hiện một bàn tay lớn trực tiếp bắt lấy lão, Lỗ Đạt Sanh lập tức bị dọa cho hồn bay phách tán, than khóc nói: “Tiền bối, tiền bối ta sai rồi, ta chỉ là người qua đường thôi mà!”
“Đi ngang qua?”
Một giọng nói u ám phát ra từ tên mặc áo choàng đen.
Chỉ với một câu nói đơn thuần đã dọa Lỗ Đạt Sanh sợ đến hồn bay phách lạc, cao thủ Võ Tông đã chết một cách đơn giản trong tay tên này, lão ta chỉ là một tên Võ Hoàng bé nhỏ, ở trong tay của vị này chẳng phải như một con giun đất sao?
“Tiền bối ơi tiền bối, ta thật sự chỉ là người qua đường thôi.” Toàn thân Lỗ Đạt Sanh đều đang run sợ, chân bị dọa cho mềm nhũn, vội vàng giải thích: “Đúng rồi, ta là luyện dược sư số một Nam Sa, ta có thể luyện được đan dược Hoàng phẩm, chỉ cần tiền bối muốn thì ta sẵn lòng vì người mà cống hiến sức lực, chỉ mong người tha cho ta một mạng.”
“Ngươi cảm thấy ta sẽ cần dùng đến Hoàng phẩm sao?”
Tên mặc áo choàng đen u ám nói.
Nghe thấy lời đó, sắc mặt Lỗ Đạt Sanh khó coi vô cùng, nghĩ rằng với thân phận là luyện dược sư số một Nam Sa thì bản thân có thể khiến cho vị này có chút kiêng nể, nhưng mà qua quýt là có thể tiện tay giết chết Võ Tông thì làm sao có thể để tâm đến Hoàng phẩm chứ!
“Tự tát mình một trăm cái rồi cút được bao xa thì cút đi!”
Có vẻ như tên mặc áo choàng đen không có chút hứng thú nào đối với Lỗ Đạt Sanh, nhàn nhạt buông lại một câu nói liền biến mất không thấy đâu.
Thấy vậy, Lỗ Đạt Sanh trước đó vẫn còn căng thẳng liền thở phào một hơi.
Nhưng ngay sau đó, trong đầu hắn lại xuất hiện một giọng nói...
“Nếu như ngươi không tát, chắc chắn ngươi sẽ chết thảm hơn tên lúc nãy!”
Câu nói đó khiến Lỗ Đạt Sanh như bị sét đánh vào người, lão ta kiềm nén sắc mặt đau khổ của mình, mặt mang đầy vẻ hối hận mà đứng tại chỗ.
Ta con mẹ nó không thù không oán, chạy đến đây xem náo nhiệt, cuối cùng gặp phải cái gốc rạ này, trong lòng không cam tâm đến đâu nhưng khi nghĩ đến bản lĩnh của tên đó, lão ta lại không dám đánh cược!
Chỉ có thể nặng nề giơ tay đưa lên mặt mình mà đánh.
Thanh Sơn Lão Tổ đuổi theo Lỗ Đạt Sanh đến giờ mới đuổi kịp, vừa đến liền nhìn thấy Lỗ Đạt Sanh chân đạp vào hư không đang tự mình tát vào mặt mình.
Đồng thời trong miệng còn đang đếm số, sợ rằng sẽ đếm thiếu đi một cái tát.
“Lỗ... Lỗ đại sư, ngươi như vậy là đã gây ra tội lỗi gì rồi, tại sao lại tự chà đạp bản thân vậy chứ?” Thanh Sơn Lão Tổ cay mày, nghiêm túc hỏi.
“Cút đi!”
Lỗ Đạt Sênh nổi nóng, trực tiếp đổ sự bực bội lên người Thanh Sơn Lão Tổ.
Thanh Sơn Lão Tổ thấy vậy liền run rẩy một cái rồi lập tức rời đi, một lúc lâu sau quay đầu lại nhìn thì vẫn thấy Lỗ Đạt Sanh đang tự đánh mình.
“Có lẽ là trong nhà gặp phải biến cố gì chăng?”
“Thôi đi, dù sao ta cũng không dám nói, cũng không dám hỏi...”
Lắc đầu một cái, Thanh Sơn Lão Tổ mới rời đi với sắc mặt phức tạp.
Lúc này, Dịch Phong với đôi mắt ngái ngủ mới nhàn nhã tỉnh dậy.
Vừa định đi rót nước uống liền phát hiện không thấy tên đầu lâu biết cứ động trong viện đâu nữa.
“Đồ nhi, cái thứ đồ kia đâu rồi?”
Dịch Phong lớn tiếng hỏi.
“Vừa nãy, vừa nãy vẫn còn ở đây mà, sao mới đó lại không thấy nữa rồi.” Chung Thanh vội vã nói.
“Cái thứ không thể không lo lắng này, lại chạy ra ngoài gây rắc rối cho ta rồi.”
Dịch Phong sa sầm sắc mặt, tràn đầy tức giận.
Mẹ nó, bộ dạng của mình như thế nào còn không tự biết hay sao, để bộ dạng như vậy chạy ra ngoài không dọa chết người khác mới là lạ.
“Đừng luyện nữa, mau cùng ta ra ngoài tìm.”
Dịch Phong nhanh chóng sắp xếp, vội vã thay quần áo chạy ra bên ngoài.
Trên đường.
Mặc dù là cuối thu, nhưng dạo gần đây thời tiết khó chịu đã dần dần tốt hơn, vì vậy vẻ náo nhiệt trên đường phố lúc trước đã được khôi phục, thậm chí có nhiều người đặc biệt ra ngoài để mua sắm vật tư cho mùa đông sắp tới.
Đương nhiên, chỉ cần nơi nào có đường phố thì nơi đó nhất định không thể thiếu những cô gái thích mua sắm.
Trong tiệm hóa trang cách đó không xa, một số cô gái trang điểm xinh đẹp, đùi lộ ra ngoài, vừa hóa trang vừa nói chuyện vui vẻ.
Đột nhiên.
Một cái bóng màu đen lụp xà lụp cụp lăn đến, cái đầu nhỏ cọ qua cọ lại trên người mấy cô gái ở đó.
Sau khi cọ thật lâu thật lâu, bên dưới áo choàng đen lộ ra một cái đầu trắng nhỏ, hàm trên hàm dưới kêu răng rắc lộ ra vẻ hưng phấn.
Nhìn thấy xung quanh không có ai, một cánh tay trắng từ trong áo choàng lớn lặng lẽ không tiếng động lộ ra.
Sau đó, vươn về phía cô gái nhỏ kia.
Nhìn thấy sắp đạt được ý đồ xấu, đột nhiên một cước không biết từ đâu xuất hiện đạp vào trán hắn.
“Cái thứ này dừng lại mau.”
“Cái thứ không thể không lo lắng này, quả nhiên lại gây rắc rối cho ta!”
Dịch Phong trực tiếp níu lấy áo choàng đen, bọc nó vào bên trong, giáng vào đầu và mặt nó một trận đòn.
Mà hành động của Dịch Phong khiến cho mọi người trở nên hỗn loạn.
“Đánh chó, đánh chó.”
Dịch Phong bối rối giải thích, sau đó lại đánh thêm một trận, hắn nắm chặt áo choàng đen, kèm theo đó là túm lấy đầu lâu lôi vào trong quán.
Lôi vào bên trong quán, Lạc Phong càng nghĩ càng tức nên lại quyết liệt đá thêm hai cái.
Cái thứ đồ bị hỏng này, từ trước đến giờ chưa từng khiến hắn yên tâm.
Nếu như hôm nay không phá hoại vườn rau trong nhà chú Vương thì ngày mai sẽ giết chết trâu trong nhà thím Lý, không ngờ rằng cái thứ đồ này ăn gan báo rồi, còn dám giở trò đồi bại.
Nhưng chuyện đáng hận nhất là, thứ đồ chơi này giống như giòi ở trong xương.
Hắn vứt đi rồi, nó lại tự mình chạy về.
Hắn đào hố chôn nó, nó lại tự mình chui lên.
Gần đây nhốt nó lại cũng chẳng bình yên mà sống được bao nhiêu ngày thì nó lại xuất hiện, tóm lại là cách nào cũng đã dùng nhưng đều không bỏ được nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận