Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 890: Những đan dược này biến luôn đi

"Hả?"
"Lão Tiêu không tới sao?"
Nhìn thấy bốn người này, Trì Nhất Đồng cũng sửng sốt một chút, hôm nay vậy mà thiếu mất một vị khách sao?
"Tiền bối, không vội, không vội".
"Lão Tiêu sắp đi xa nhà, sau một canh giờ sẽ xuất phát, vì vậy nhờ ta tiện thể lấy một phần mì hoành thánh cho hắn."
Vương Chiến giải thích lại.
Nói xong, lấy ra một món Tiên Khí đỉnh cấp mà Tiêu Viêm Diệu phải bán gia sản mới lấy được giao cho Trì Nhất Đồng.
"Gói lại sao?"
"Cái món ăn mì hoành thánh kia không thể ăn thế được, trong chốc lát là thành cháo mất".
"Vậy cho lão Tiêu một phần cơm chiên đi, trên đường cũng có thể ăn".
Trì Nhất Đồng nói xong thì đứng lên khỏi ghế đu, đi nhấc một cái muôi sắt to lên.
Thời gian mấy hơi thở sau, món cơm chiên trứng đã được cất vào trong một cái hộp trong suốt bên cạnh.
"Tiền bối, vậy bây giờ ta sẽ đi đưa đồ."
Vương Chiến cung kính nói.
"Không cần, các ngươi ngồi đi".
"Quán ăn chúng ta có phục vụ giao hàng, có người chuyên đưa đồ ăn".
Trì Nhất Đồng từ tốn nói, lúc trước sư tôn đã từng đề cập với hắn, trong việc kinh doanh quán ăn thì giao hàng cũng là một hạng mục lớn trong đó.
Chuyện này ngược lại đã nhắc nhở hắn, có thể mở rộng thêm 'phục vụ giao hàng.
"Do ngươi đi đưa đi."
Trì Nhất Đồng liếc nhìn Vương Lạc Ly và Vương Cảnh Thiên, vẫn là Vương Cảnh Thiên quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh hơn một ít, việc đưa cơm chiên sẽ giao cho Vương Cảnh Thiên, sắp xếp để hắn đưa đồ đến Tiêu gia.
Bên trong Tiêu gia.
Tiêu Viêm Diệu đang gói bao lớn bao nhỏ bên trong chứa đan dược nhét vào nhẫn trữ vật, lần này nơi Tiêu Viêm Diệu tiến vào sẽ là một bí cảnh.
Tên là Huyền Hắc Sâm Lâm!
Chính là một bí cảnh mà sinh cơ bị cắt đứt, người tiến vào trong Huyền Hắc Sâm Lâm trong truyền thuyết nói đều cửu tử nhất sinh.
Nhưng mà tông chủ của Đại La tông La Trường Ca và Tiêu Viêm Diệu là bạn tốt, đệ đệ của La Trường Ca bị nhốt vào trong Hắc Sâm Lâm. Nhận được lời thỉnh cầu của La Trường Ca, Tiêu Viêm Diệu cũng không tiện cự tuyệt.
Nhưng mà sự nguy hiểm của Huyền Hắc Sâm Lâm thì Tiêu Viêm Diệu có biết đến, đó là lý do hắn dường như mang hết số đan dược mà mình có thể vào.
Nhưng dù như thế thì Tiêu Viêm Diệu vẫn cứ cảm thấy không yên lòng như cũ.
"Ai dà, sớm biết vậy đã không nhận lời rồi, nhỡ đâu không ra được thì sao?"
Tiêu Viêm Diệu còn đang thở dài thì ngoài cửa đã truyền đến tiếng của Vương Cảnh Thiên.
"Tiêu bá bá, cơm chiên của người này."
"Cơm chiên sao?"
Tiêu Viêm Diệu sững sờ vội vàng đi ra, sau đó thì thấy Vương Cảnh Thiên đầu đầy mồ hôi cùng với món cơm chiên trứng quen thuộc trong tay Vương Cảnh Thiên.
"Quá tốt rồi."
"Có cơm chiên của tiền bối, đan dược gì đó đều không cần mang theo nữa".
Tiêu Viêm Diệu cực kỳ vui mừng nhận lấy cơm chiên, vừa nghĩ tới việc mời Vương Cảnh Thiên đi vào trong uống chén trà thì Vương Cảnh Thiên đã biến mất ngay trước mắt.
Chỉ để lại một bóng lưng.
"Hài tử này sao lại chạy nhanh như vậy chứ?" Mặt Tiêu Viêm Diệu vô cùng nghi ngờ.
Mà Vương Cảnh Thiên chạy vội trở về quán ăn, đang thì thầm trong miệng: "Không được, ta phải nhanh hơn nữa. Chỉ cần nhanh hơn nữa thì trở về người rửa bát sẽ là ta".
"Vương Lạc Ly, ngươi đừng tưởng có thể cướp việc rửa chén với ta."
Vương Cảnh Thiên lại tăng nhanh tốc độ, nhanh đến mức cao nhất.
Nhìn thấy Vương Cảnh Thiên chạy vội vàng, Tiêu Viêm Diệu lắc đầu, người tuổi trẻ bây giờ cứ nôn nôn nóng nóng.
"Những đan dược này biến luôn đi".
Tiêu Viêm Diệu nói xong thì thẳng thừng ném toàn bộ đan dược từ trong nhẫn trữ vật đi, chỉ để duy nhất cơm chiên trứng vào trong đó.
Có một phần cơm chiên trứng như vậy, những đan dược khác hoàn toàn không cần nữa.
"Tiêu huynh!"
Lúc này, linh thuyền của Đại La tông đến.
Trên linh thuyền tản ra khí tức của mười mấy tên cường giả, mấy chục tên Tinh Thần Tiên Cảnh và mấy tên Nhật Nguyệt Tiên Cảnh.
Đại La tông tông chủ La Trưởng Ca đứng ở boong thuyền hô lên.
"Tới rồi".
Tiêu Viêm Diệu thản nhiên trả lời một câu, sau đó mũi chân điểm một cái trong nháy mắt đã tới trên linh thuyền, linh thuyền xuất phát đi thẳng về hướng Huyền Hắc Sâm Lâm.
Huyền Hắc Sâm Lâm.
Từ trên Linh thuyền nhìn xuống, cây gai dày đặc tạo thành một mảnh đen đặc.
Nơi này toàn bộ cây cối, hoa cỏ, đá, ao hồ, đều là màu đen.
Nhìn một chút đã cảm thấy sợ hãi.
"Chúng ta đi vào đi".
La Trường Ca nói thẳng.
Trong tay của hắn cầm một khối ngọc bài linh hồn, linh hồn trên ngọc bài toả ra ánh sáng mỏng manh.
Mà lúc này trên ngọc bài linh hồn thì ánh sáng đã bắt đầu yếu đi.
Hiển nhiên.
Đệ đệ La Trường Ca lúc này e là đang hấp hối rồi.
La Trường Ca cũng biến sắc mặt, trong nháy mắt trở nên lo lắng hơn.
"Không được, khí tức của đệ đệ ta đã cực kỳ yếu ớt rồi, mọi người mau lên."
La Trường Ca lập tức dựa theo chỉ dẫn của ngọc bài linh hồn dẫn theo mọi người đi tới gần hướng đệ đệ của La Trường Ca bị nhốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận