Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 579: Kế hoạch rất tuyệt diệu

"Đi thôi nào các huynh đệ, cùng ôm cây đợi thỏ nào."
Lâu Bản Vĩ búng tay, vút một cái, bốn huynh đệ bọn họ đã tới trong một tửu lâu, ngồi xuống ở một cái bàn cạnh cửa sổ.
"Ca, hôm nay nhất định sẽ mã đáo thành công".
Mặt mũi con rết tràn ngập vẻ phấn khởi nói.
"Đúng vậy, ngươi cũng không nhìn thử xem bây giờ ca có tiếng tăm thế nào tại Trung Châu, Thánh Nữ của Thiên Tầm Tông mà gặp được thì chẳng phải sẽ mềm nhũn hai chân ra à?" Mặt mũi tên Chó kia tràn ngập vẻ ghê tởm.
"Ôi ôi".
"Khiêm tốn một chút đi".
"Ca ca của ta à, chỉ muốn tìm một phần chân ái thôi, cho nên ở trước mặt của nàng, ta không nên bại lộ thân phận của ta."
"Ta muốn nàng ấy yêu ta chính là bởi khí chất của ta, vẻ đẹp trai ngời ngời của ta chứ không phải ham mê thân phận và thực lực của ta, càng không phải vì ham tiền tài của ta".
Lâu Bản Vĩ niết niết bàn tay của mình rồi nói.
Trên bầu trời lúc này.
Hai bóng người đang đứng, đó là người nam tử trung niên và một ông lão đến từ Bắc Hải.
"Ngươi nói, cái này là đồ hiếm thấy đó hả?"
"Mặc cái quái gì vậy?"
Người nam tử trung niên kia hơi nhíu mày nói.
"Đại nhân à, người không thể xem trọng bề ngoài thôi, thực lực của người này hoàn toàn là thực chất đó." Lão giả kia nói: "Không tin thì ngươi có thể nhìn thử, đây là hình ảnh khi hắn một mình chiến đấu với tông môn nào đó".
Dứt lời.
Bàn tay hắn ta hơi giương lên. Một bức họa lập tức hiện lên giữa không trung.
Hình ảnh bên trong chính là dáng vẻ Lâu Bản Vĩ chống nạnh, một chưởng đánh ra đã áp chế được mười Võ Đế xuống mặt đất, không có dấu hiệu đứng dậy nổi.
"Ừm, nhìn tư thế kia đúng thật là hắn rồi."
Đôi mắt người nam tử trung niên hơi co lại, sau đó chuyển ánh mắt về phía tửu lâu.
"bi, chúng ta đi gặp hắn".
Người nam tử trung niên thả người nhảy xuống, lập tức dừng lại trước cổng của tửu lâu, hai người chậm rãi đi lên lầu.
Ngay lập tức, hai người đã ngồi xuống cái bàn cạnh bên bàn của Lâu Bản Vỹ, hếch tai nghe cuộc trò chuyện của bốn người họ.
"Ca, ta nói ngươi đó, đợi chút nữa người ta mà xuất hiện ngươi nhất định phải để lại một ấn tượng thật tốt cho muội tử kia đó".
Chó nhỏ giọng nói.
"Đúng thế, nhưng phải để lại ấn tượng sâu đậm thế nào mới được?" Lâu Bản Vĩ hồi.
"Cái này không phải rất đơn giản sao?"
Chó cười nói: "Đợi chút nữa muội tử kia đi ngang qua, ta sẽ giả vờ cướp đồ của con rết, lúc ấy ngươi có thể từ trên trời giáng xuống, xuất chưởng đánh bay ta".
"Mà muội tử kia nhìn thấy hành vi làm việc nghĩa đây hăng hái cũng như nhân phẩm tốt đẹp của ngươi, còn thêm dáng vẻ anh tuấn này của ngươi, đôi mắt của muội tử kia còn không để ý đến ngươi sao?"
"Hay, kế hoạch rất tuyệt đấy!"
Lâu Bản Vĩ vỗ đùi.
Nhìn về phía Chó với ánh mắt tán thưởng.
"Hay nha, ngươi thật sự là rất được lòng ta nha!"
"Lao tâm lao lực vì đại ca, là việc nên làm."
Chó cười ha ha gật đầu, chợt nhớ tới cái gì đó, móng vuốt chó lập tức móc ra một đóa hồng đỏ, vội vàng nói: "Ca nhớ kỹ đó, đóa hoa này nhất định phải tặng cho người kia".
"Nhưng lúc bắt đầu thì ngươi nên giấu nó đi, đừng để muội tử đó nhìn ra được là ngươi cố ý, càng không thể để nàng ta biết ngươi có chuẩn bị hoa, phải là lấy ra trong lúc vô tình, tạo cho nàng một niềm vui bất ngờ chứ".
"Tuyệt!
Lâu Bản Vĩ hơi hất cái cằm lên, vội vàng cầm đóa hoa hồng kia.
"Hay ha, còn có kế hay nào nữa không?"
"Đương nhiên rồi, còn có chi tiết ở một vài chỗ, đại ca nghe ta nói từng cái một" Chó nhỏ giọng bàn bạc với Lâu Bản Vĩ.
Ở một bên.
Nghe bốn người họ thảo luận toàn chuyện không có ích lợi gì một hồi, rốt cuộc người nam tử trung niên đành bưng ly rượu lên, đi qua chỗ bọn họ.
"Gặp gõ chính là duyên phận, tại hạ là Lữ Tín Vi, muốn kết giao bằng hữu với bốn vị, không biết có được không?" Người nam tử trung niên kia nâng ly rượu lên, vừa cười vừa nói.
Nhưng ngay sau đó, cũng không có người nào để ý tới hắn ta cả.
Gấu đen vẫn ăn như hổ đói, Rết thì đang chỉnh đốn móng vuốt của mình, mà Chó và Lâu Bản Vĩ thì đang nói chuyện của chính họ.
Bốn người hoàn toàn coi Lữ Tín Vi như không khí, giống như người này hoàn toàn không có tồn tại vậy.
Lữ Tín Vi cau chặt mày lại.
Lão giả bên cạnh cũng đầy vẻ tức giận.
Thân phận của bọn họ là gì chứ?
Bỏ xuống thân phận tự mình tới kết giao nhưng trực tiếp bị người ta không thèm đếm xỉa tới?
Lữ Tín Vi nhìn mấy tên chỉ lo nói chuyện, làm việc của mình, hoàn toàn không để ý đến bọn họ, hắn ta bèn nổi giận.
Không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng.
Đồng thời vừa muốn thu hút sự chú ý của đám người Lâu Bản Vĩ một lần nữa, vừa muốn bày tỏ sự không vui của mình.
Tuy nhiên.
Hành động của hắn ta lại bị lơ đi lần nữa.
Gấu đen đã ăn xong và đang xỉa răng.
Rết đổi chân để cắt móng.
Lâu Bản Vĩ và Chó vẫn tiếp tục thì thầm to nhỏ với nhau...
Bạn cần đăng nhập để bình luận