Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 196: Ta không thể nói

“Đây rốt cuộc là…?”
Dưới khiếp sợ, Lỗ Đạt Sanh không nhịn được duỗi ngón tay ra, quẹt một chút lên đầu ngón tay, tỉ mỉ quan sát.
Sau đó, lại không nhịn được đưa lại gần ngửi một cái.
Nhưng, vẫn không nhìn ra lý do tại sao.
Không kìm được, thò đầu ra khỏi hầm phân, nhìn quanh bốn phía một vòng, thấy bốn bề vắng lặng, hắn không nhịn được đưa ngón tay kia đến gần mép.
Sau đó nhanh như tia chớp lè lưỡi.
Chẹp!
Mà vào cái lúc hắn lè lưỡi kia, cả người trong đầu tựa như vang lên một tiếng bùng nổ, con ngươi cũng sắp lồi ra ngoài.
“Đây là, dược phẩm?”
“Không đúng không đúng, không phải dược phẩm.”
Lỗ Đạt Sanh lại lắc đầu, dược lực trong đó rõ ràng đã hao hụt chín mươi chín phần trăm, làm sao có thể là dược phẩm được cơ chứ.
Nhưng hắn liền kịp phản ứng sau một cái chớp mắt.
“Hình như là, hình như là cặn dược phẩm?”
Với ý niệm thực tiễn mới là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý, hắn lại không nhịn được dùng lưỡi liếm liếm.
“Trời ơi! “.
Liếm xong, lại hít một ngụm khí lạnh.
Cái này quả nhiên là cặn dược phẩm!
Mà loại cặn dược phẩm này không chỉ có một cục, mà là khắp cả hầm đều có thể thấy được.
Hiển nhiên, đám Tử La Lan kia lớn lên được cũng là nhờ những cặn dược phẩm làm chất dinh dưỡng.
Đương nhiên.
Đây không phải là điều khiến hắn kinh ngạc nhất, điều khiến hắn kinh ngạc nhất là những cặn dược phẩm này đã hao hụt chín mươi chín phần trăm, nhưng công hiệu vẫn có thể sánh ngang với dược vương phẩm, thậm chí là dược hoàng phẩm.
Nói cách khác, loại dược phẩm do hắn - một luyện dược sư đệ nhất Nam Sa, cũng chỉ có thể so sánh với một cục phân chó trong cái hố này.
Tuy nhiên, hắn cũng không nhụt chí, trong ánh mắt ngược lại tràn đầy cuồng nhiệt, hai tay lại càng hốt đầy, đứng trong hố phân kích động rưng rưng nước mắt.
“Thảo nào, thảo nào tiên sinh nói sẽ không bạc đãi ta, thì ra là như vậy, thì ra là như vậy.”
“Đúng là cầu vồng sau mưa, cuối cùng Lỗ Đạt Sanh ta cũng vượt qua khó khăn rồi!”
Lỗ Đạt Sanh ngửa đầu, trong lòng reo hò.
Ngay cả cặn bã cũng không kém hơn dược vương phẩm, hắn khó có thể tưởng tượng, nếu thành dược phẩm, thì sẽ ở đẳng cấp nào nữa.
Hầm phân này đối với luyện dược sư hắn mà nói, thật sự rất quan trọng.
Ý nghĩa đối với hắn, thậm chí còn tốt hơn việc được Dịch Phong trực tiếp cho hắn một thần vật thánh phẩm.
Bởi vì có những cặn thuốc này, hắn có thể thu được nhiều kiến thức về điều chế dược, tạo cho hắn một nguồn linh cảm lớn.
Có phần cơ duyên này, con đường thành tựu trong việc điều chế dược của hắn, cũng tuyệt đối không đơn giản chỉ là luyện dược sự đệ nhất Bành Sa.
“Tên này làm gì vậy trời?”
Xa xa, Dịch Phong nhìn thấy Lỗ Đạt Sanh nhào vào hầm phân, không khỏi nhíu mày một cái.
Làm việc rất nhanh chóng.
Nhưng não bộ hình như không được linh hoạt cho lắm.
Lắc lắc đầu, Dịch Phong không xen vào nữa, tiếp tục trở lại võ quán, tiếp tục luyện tập thư pháp.
Suy cho cùng, hắn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, hắn sẽ thoải mái hơn nếu như hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên là cầm kỳ thi họa.
Một tay chấp bút, một tay cầm sợi cay.
Vừa định ăn một miếng sợi cay cho sảng khoái đầu óc, nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Lỗ Đạt Sanh, Dịch Phong đột nhiên cảm thấy không thoải mái, thế là ném xuống đất.
Thấy vậy, cẩu tử lao tới, chỉ trong nháy mắt, hắn thè đầu lưỡi ra liếm.
Dịch Phong liếc hắn một cái, tiếp tục luyện thư pháp.
...
Bên trên những ngọn núi cao, mây mù lượn quanh.
Trong đình bên cạnh, một lão đạo với đôi mày kiếm đang ngồi xếp bằng, mà trước mặt hắn, còn có một thanh niên mặc áo choàng màu trắng đang quỳ.
“Sư phụ, ta chỉ gom được hai món linh bảo, đồ nhi khẩn cầu ngươi, tặng ta thêm một món linh bảo nữa.” Thanh niên khoác áo choàng trắng kia tỏ vẻ chân thành nói, giọng điệu càng thêm khẩn cầu.
“Diệp Bắc, ngươi nói cho ta biết, ngươi cần nhiều linh bảo như vậy để làm gì?”
Lão đạo mày kiếm nhìn học trò, cau mày nói: “Linh bảo là báu vật được trời đất sinh ra, chỉ cần gọi là linh bảo, đều có công dụng riêng của nó, thứ quý giá như vậy ngươi mở miệng nói muốn là muốn, dù sao cũng phải cho ta một lời giải thích chứ?”
Kẻ quỳ dưới đất chính là Diệp Bắc.
Từ hôm bị tên hắc bào khủng bố đó đánh, hắn lập tức đi khắp nơi gom linh bảo, mắt thấy thời gian trôi qua lâu như vậy, hắn lại chỉ gom được có hai món linh bảo, bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể cầu xin sư tôn của mình là Hám Thiên Khuyết.
“Hử?”
Thấy Diệp Bắc yên lặng không nói, Thiên Khuyết lão đạo lại thâm trầm lên tiếng.
“Sư tôn, chuyện này thứ cho ta không thể nói.” Diệp Bắc chau mày, cúi đầu nói.
“Vì sao không thể nói?” Thiên Khuyết lão đạo lại hỏi.
“Không phải ta không thể nói, càng không phải là không muốn nói, mà là…”
Diệp Bắc lộ ra vẻ khó xử, hắn biết sư phụ của hắn không chỉ có tính tình hung hãn, vô cùng thương yêu hắn, ngay cả việc tu luyện của hắn cũng do sư phụ dạy dỗ, nếu biết hắn làm vậy là vì bị hắc y nhân uy hiếp, Thiên Khuyết lão đạo này ắt sẽ không quản nguyên do gì, thậm chí bất kể đối diện với người nào, đều sẽ rút kiếm ra giết đòi lại công bằng cho hắn.
Nhưng nếu thật sự xông tới cửa thì sẽ là đối thủ của người áo đen kia sao?
Huống chi, còn có người thanh niên nhìn không thấu đó?
Bạn cần đăng nhập để bình luận