Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 302: Hắn chính là tuyệt thế cao nhân (2)

Lý Nguyên an ủi, từ từ trấn an để Lý Nhất Hàm ngồi xuống, sau đó nhẹ giọng chỉ bảo: "Nữ nhi, mặc dù thiên phú của ngươi khá tốt, nhưng nói chung tâm tư vẫn còn đơn thuần lắm, những người đó chỉ là phàm nhân, căn bản không phải là người cùng một đường với ngươi."
"Ngươi có ý gì hả?"
Lý Nhất Hàm nghe được lời này của Lý Nguyên, gần như đứng thẳng lên, nhìn chằm chằm vào Lý Nguyên một cách gắt gao rồi hỏi: "Phụ thân, ngươi mau nói cho ta biết, rốt cuộc bọn họ đi đâu Àz1 rồi:
Nói đến đây, một người không bao giờ chịu thua như Lý Nhất Hàm, bây giờ lại sốt ruột đến mức sắp khóc cả lên.
"Nữ nhi, ta nói rồi, bọn họ chỉ là vài tên phàm nhân. Phàm nhân ấy mà, có thể để cho bọn họ vào Lý gia của chúng ta ngồi một chút là tốt lắm rồi."
Lý Nguyên nói mấy lời tình ý sâu xa: "Chẳng lẽ chúng ta đường đường là Lý gia mà còn phải coi mấy tên phàm nhân đó là khách quý hay sao, huống chỉ lòng người khó dò, không ai đoán trước được bọn họ tiếp cận ngươi có phải là vì để dựa dẫm Lý gia ta hay không, cho nên ta chỉ để bọn họ ngồi một chút, uống chén trà rồi đuổi đi".
"Đuổi đi?"
Lời này ở trong đầu Lý Nhất Hàm, chẳng khác nào như một tiếng sấm vang lên.
Sắc mặt nàng bỗng chốc trắng bệch, bàn chân lùi về sau vài bước không có sức, thẫn thờ ngồi trên ghế, trong đầu vang vọng lời nói của Lý Nguyên, mãi mà không thể xóa tan được.
"Nữ nhi, nữ nhi, ngươi làm sao vậy?" Lý Nguyên vội vàng hỏi đầy lo lắng: "Không phải, không phải ngươi thật sự coi trọng mấy phàm nhân đó rồi chứ?"
"Đừng chạm vào ta."
Lý Nhất Hàm lại mạnh mẽ hất bàn tay của Lý Nguyên ra, con ngươi đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Lý Nguyên rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Mở miệng là phàm nhân phàm nhân, vậy mà ngươi còn dám nói ra ư?
"Còn việc ta coi trọng hắn, ngươi không nhìn lại xem xem Lý gia chúng ta có tư cách này hay không?"
"Ta không thể hiểu nổi, bản thân ngươi làm gia chủ nhiều năm như thế mà vẫn hồ đồ như vậy, vừa rồi ta đã năm lần bảy lượt dặn dò kỹ càng, muốn ngươi phải tiếp đãi bọn họ thật chu đáo, nhưng ngươi không thèm nghe, còn đuổi bọn họ đi..."
"Ha ha, vậy mà ngươi lại đuổi bọn họ đi..."
Nói đến đây, sắc mặt Lý Nhất Hàm trắng bệch rồi tức giận đến công tâm, phun ra một ngụm máu tươi.
"Ôi, nữ nhi ngươi".
Lý Nguyên thấy thế vội vàng tiến lên, nhưng Lý Nhất Hàm lại đẩy hắn ra một lần nữa.
"Nữ nhi, ngươi có hơi quá mức rồi đấy?" Thấy thế, sắc mặt Lý Nguyên cũng khó coi nói: "Chỉ là mấy phàm nhân thôi mà, đi thì cũng đi rồi, nhưng ta là phụ thân của ngươi đó!"
"Câm miệng!"
Lý Nhất Hàm gào thét nói: "Đến bây giờ ngươi còn mở miệng nói phàm nhân được hả, đúng là chẳng biết gì cả. Ngươi hoàn toàn không hiểu được tính nghiêm trọng của việc này đâu, ta đã dặn dò kỹ lưỡng rằng ngươi phải trịnh trọng tiếp đãi bọn họ rồi mà, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra hay sao, bề ngoài bọn họ chỉ là phàm nhân, nhưng thật sự chỉ đơn giản như vậy thôi ư?
"Những lời này của ngươi là có ý gì?" Lý Nguyên sa sầm mặt mày hỏi.
"Ha ha".
Ánh mắt Lý Nhất Hàm đỏ lên, lắc đầu nói: "Chuyện ở vùng biên giới Ninh Sa hai ngày trước, hẳn là ngươi có biết chứ?"
"Chuyện này đã truyền khắp Ninh Sa, đương nhiên ta biết rồi, nhưng chuyện ở vùng biên giới Ninh Sa đó thì liên quan gì tới bọn họ chứ?" Lý Nguyên khó hiểu hỏi.
"Được được được, ta đây sẽ nói cho ngươi biết, rốt cuộc bọn họ có liên quan gì đến vùng biên giới Ninh Sa".
Lý Nhất Hàm lau vết máu ở khoé miệng, nhìn chằm chằm Lý Nguyên, gằn từng chữ mà thốt lên: "Bởi vì bọn họ, chính là người trong cuộc!"
"Mà vị tiên sinh kia, chính là tuyệt thế cao nhân mà tất cả thế lực Ninh Sa đều không ngại tụ tập ở vùng biên giới Ninh Sa để tiếp đón!"
"Cái gì?"
"Sao có thể như vậy được?"
Nghe thấy nói vậy.
Lý Nguyên hệt như bị sét đánh, trợn trừng mắt rồi thốt lên lời với vẻ không thể tin được.
"Không tin phải không?"
"Vậy ta sẽ khiến cho ngươi tin".
Lý Nhất Hàm chỉ và vị trí mà đám người Dịch Phong vừa mới ngồi xuống một cách vô cùng đau đớn, nói từng chữ từng câu: "Chỗ này, hai vị ngồi đây là Võ Đế Nhị Mệnh".
"Chỗ này, là bốn vị Võ Thánh."
"Mà kẻ mặc áo đen ở đây, lại còn là một kẻ đáng sợ hơn cả Võ Đế".
"Còn về vị tiên sinh ngồi ở chỗ này, đó là một người mà cả ta và ngươi không thể nào tưởng tượng được".
Nói xong, nàng nhớ ra cái gì đó, lập tức bổ sung một câu, nói:
"Đúng rồi, còn có ở đây, cẩu tử ban nãy nằm trên mặt đất, tùy tiện vung móng vuốt một cái thôi cũng đủ để sạch sự tồn tại của bất kỳ tông môn nào ở Ninh Sa".
Đó là phàm nhân trong lời nói của ngươi ư!"
"Cái gì?"
Từng thông tin một lọt vào trong lỗ tai của Lý Nguyên hệt như là sấm sét điên cuồng đánh sát mang tai.
Hắn bước lùi lại, sắc mặt trắng bệch, trong miệng lẩm bẩm nhắc mãi: "Không thể nào, không thể nào..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận