Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1594: Ta thấy hắn không giống cao thủ (1)

Ở trong nhiều sư huynh đệ như thế, đây chính là một người lợi hại.
Có vị sư huynh này xuất mã, có lẽ đáng tin.
Tiêu Chiến nghe đến trong mắt sáng lên.
“Sư tỷ nói đúng, ta sẽ cầu xin sự giúp đỡ của Bạch sư huynh!”
Tiếng nói vừa dứt, Tiêu Chiến lập tức lấy ngọc giản ra, bắt đầu vội vàng truyền âm!
Ở trước cửa siêu thị cách đó không xa.
Bạch Khởi Ngọc mặc quần áo thể thao, đang thu gom gói hàng, đựng một bộ quần áo thể thao giảm giá vừa mới mua, cất bước đi ra ngoài, trên mặt một bộ thần tình lão đầu thảnh thơi.
Đột nhiên nhận được tin tức.
Bạch Khởi Ngọc cúi đầu nhìn, chân mày hơi nhíu lại.
Vẻ mặt mê mang nhìn về phía dì lớn tuổi đang đứng ở cửa ra vào.
“Ai…”
“Bộ quần áo này, có thể để ở chỗ ngươi trước được không, ta đi tản bộ một vòng, trở lại rồi lấy.”
Đương nhiên dì lớn khách khí, miệng cười tươi đồng ý!
“Ây, ngài cứ yên tâm!”
“Có điều, còn hai canh giờ nữa, siêu thị sẽ đóng cửa, ngài phải quay lại sớm một chút, qua ngày hôm nay có thể sẽ không giảm giá nữa!”
Hai canh giờ…
Hình như, thời gian có chút căng thẳng.
Bạch Khởi Ngọc gãi gãi mặt tính toán một hồi, tiếp đó bắt đầu hoạt động gân cốt, một hồi vươn vai đá chân vật lý trị liệu, làm cực kỳ nghiêm túc.
Đợi đến khi làm nóng người xong, hai tay đặt ở bên hông trầm xuống.
Chà xát!
Bóng người như chớp điện mạnh mẽ phóng lên bầu trời, trong nháy mắt tần mây trên không trung bị cắt đứt!
Trong chớp mắt!
Thân ảnh bay tán loạn trong Vân Tinh, ở trong tinh hải xẹt qua một tia sáng!
Thủy Hàn Tinh.
Những cao thủ cấp Thiên kia không ngừng trở về từ bốn phía, theo thứ tự lần lượt giao ma thi ra lên tiếng bẩm báo.
“Khởi bẩm công tử, lũng sông ở phía đông ma thi khắp nơi, hình như có đại hung đồ từng đi qua, ma thi các loại thu được hơn ba ngàn con.”
“Khởi bẩm công tử, băng nguyên phía tây cũng giống như thế, thu thập được hơn hai ngàn ma thi.”
“Khởi…”
Người thứ ba vừa mới mở miệng định nói, công tử tuấn tú đã lười biếng lên tiếng cắt ngang.
“Thôi.”
“Thế là được rồi, bản công tử không có hứng thú lãng phí thời gian nữa, bây giờ cũng đã điều tra Thủy Hàn Tinh, đủ để bịt miệng đám lão già kia.”
“Chúng ta, cũng nên rời đi tầm bảo rồi.”
Cáo gọi là điều tra vô cùng qua loa, ngữ khí cũng tràn ngập vẻ không kiên nhẫn.
Chỉ cần nói đến hai chữ tầm bảo, trong mắt vị công tử tuấn tú kia mới có vẻ chờ mong, phảng phất như đây mới là trọng điểm chuyến đi này, có bảo vật kinh hỉ, chuyến đi này mới miễn cưỡng xem như không tệ.
Dù như thế, cao thủ tùy tùng và nữ quyến đều thành kính lên tiếng đáp, vẻ mặt sùng kính.
“Tuân mệnh, công tử!”
Hai người đứng đầu chậm rãi hành lễ, ánh mắt liếc nhìn đám người Hùng Phấn nằm trên mặt đất.
“Công tử, những người này xử trí như thế nào? Hay là diệt khẩu ngay tại chỗ?”
Công tử tuấn lãng nghe tiếng cười khẽ, một tay nâng chén, trong mắt hiện lên ánh sáng.
“Không vội.”
“Địa điểm cụ thể của đảo Ám Ảnh kia, còn cần bọn họ dẫn đường, đầu tiên giữ lại mạng chó của những sâu kiến này.”
Nhìn dáng vẻ thưởng thức chén rượu phách lối kia, Hùng Phấn nằm trên mặt đất nghiến răng nghiến lợi.
“Đảo Ám Ảnh?”
“Được! Nếu như các ngươi thật sự dám đi, ta ước gì dẫn đường cho các ngươi!”
Giọng nói hung ác của Hùng Phấn vang lên, Hùng Trọng và mấy sư phụ xây tường cũng cắn răng lên tiếng!
“Có giỏi thì đứng giả bộ, bây giờ xuất phát!”
“Chúng ta dẫn đường cho ngươi!”
“Chỉ mong ngươi nói được làm được, đừng đến lúc đó lại đổi ý!”
Một đám người rõ ràng là thương thế cực nặng, một khắc trước còn hữu khí vô lực, đột nhiên lúc này không ngừng kêu gào, thật sự giống như có sức mạnh phi phàm, lại giống như đồng tâm hiệp lực làm loạn.
Những cao thủ ở xung quanh khẽ híp mắt lại, vẫn luôn cảm thấy loại tự tin này có chút quen thuộc, hình như so với bọn họ còn quá đáng hơn, có một loại dự cảm quỷ dị…
Công tử tuấn tú cũng là liếc mắt cười khẽ, vẻ mặt hờ hững.
“Dựa vào ký ức lúc trước nhìn được, đảo Ám Ảnh này đúng là có chút thực lực.”
“Suy nghĩ trong lòng các ngươi, bản công tử hiểu rất rõ, nhưng nếu như cho rằng, dựa vào một chút thực lực đó, là có thể gậy ông đập lưng ông, thì đúng là không khỏi có chút buồn cười.”
“Cấp độ của bản công tử, các ngươi không cách nào tưởng tượng được.”
Bên trong âm thanh trầm ổn lộ ra vẻ tự tin siêu phàm, khiến đám người Hùng Phấn sững sờ.
Người này đã sưu hồn đội trưởng đại nhân, nên biết lợi hại của đảo Ám Ảnh, thế mà còn không có kiêng nển gì như thế, lẽ nào tu vi thật sự lợi hại như vậy?
Kinh nghi yên lặng nhìn, mấy người dùng hết thần thức tra xét.
Ai ngờ được, thần trí của bọn họ vừa mới đến gần công tử âm tàn kia, trong nháy mắt đã bị bao phủ, giống như một đi không trở lại, đến một chút gợn sóng của đối phương cũng không cảm nhận được.
Quá mạnh…
Bạn cần đăng nhập để bình luận