Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1830: Sự tồn tại không thể trêu chọc (2)

Nơi này chính là Vẫn Thần trong truyền thuyết.
Linh điểu bay qua bờ sóng vỗ, vượt trăm ngàn dặm rừng rậm, lướt qua thảo nguyên cây cỏ dày đặc, cuối cùng dừng tại vách núi cao vút.
Sườn đồi đâm thẳng lên trời, phần sau bị mây mù bao phủ, không thể nhìn rõ toàn cảnh núi tiên.
Dù vậy có thể nói vách núi kia tráng lệ nguy nga, bất kỳ một tiên phủ danh sơn nào so sánh với nó cũng chỉ như bùn đất, tòa tháp ngút ngàn quan sát ngàn vặn dặm đất đai, càng như điện thần ngự trên chúng sinh.
Trên vách núi có phạm vi ngàn trượng, xây dựng một tòa thành xinh đẹp, mấy người đứng trong thành lầu cao quan sát mặt đất, trong mắt mang theo vài phần quý khí trời sinh.
Uống rượu trò chuyện, cực kì thoải mái.
Mãi đến khi một người bước vào, ôm quyền hành lễ.
“Đại nhân, trên biển có con thuyền đang đến gần, dường như là mấy con kiến ngoại giới, không biết nên xử lý thế nào!”
Vừa nói xong.
Tất cả mọi người đều ngước mắt nhìn chăm chú.
Người dẫn đầu yên tĩnh đứng trước đài, ăn mặc xa hoa lộng lẫy, một tay vịn đài được điêu khắc bằng tiên ngọc, tay kia nhã nhặn nâng ly, cong khóe môi mang đầy cảm giác vượt trội.
“Ồ?”
“Đám kiến hôi ngoại giới thật đúng là làm không biết mệt. Cứ cách mười năm lại có vài con thuyền vượt biển đến đây, bao nhiêu năm rồi chưa từng ngừng lại.”
“Thật sự cho rằng đám tu sĩ hạ tiện bọn hắn cũng có tư cách đặt chân lên đây sao?”
Mọi người nghe vậy đều cười khẽ, trong mắt tràn ngập vẻ mong đợi.
Ánh mắt người đứng đầu lạnh nhạt, gương mặt hiện lên vài phần ý cười đùa bỡn.
“Nếu bọn hắn chết cũng không chịu sửa đổi, thì đừng trách ta làm theo quy tắc cũ.”
“Lập tức đưa một nhóm người rải độc lên biển, chỉ cần chọc giận đám hải tộc hoang cổ sẽ có thể mượn dao giết người, khiến đám ngu dân này chôn thây trong biển lớn.”
“Nhớ kỹ, chuyện này nhất định phải làm gọn gàng dứt khoát, tuyệt đối không được để lại manh mối!”
Lời này vừa thốt ra, xung quanh không ngừng vang lên lời nịnh bợ!
“Đại nhân anh minh!”
“Chiêu mượn dao giết người này, thật sự quá tuyệt!”
“Đám ngu dân không tự biết mình kia, hoàn toàn không xứng để chúng ta ra tay, cứ thế chôn xác dưới biển cũng đỡ làm bẩn tay chúng ta!”
“Đâu chỉ thế! Chỉ cần bọn hắn chôn thây trong biển lớn, cho dù có vài lão tổ của đám ngu dân ở đất thần nghe được chuyện này cũng không tìm thấy bất kỳ chứng cứ nào.”
“Diệu kế không chút kẽ hở thế này, chỉ có đại nhân mới nghĩ ra được!”
Tuy không phải lần đầu lên kế hoạch mượn dao giết người, nhưng nhóm người này dường như làm không biết mệt, nịnh bợ ton hót cũng càng thêm thành thạo, như thể chém giết tu sĩ ngoại giới mang đến một loại cảm giác vượt trội khác biệt vậy.
Ngay cả tên thủ lĩnh thoạt nhìn cao quý cũng lộ ra ý cười khoái cảm.
“Nhất định phải làm chuyện này cho gọn gàng, đợi các ngươi trở về, bổn tọa nhất định ban thưởng tiên nhưỡng!”
Người đến kích động hành lễ, lập tức dẫn đầu đi xa!
Năm bóng người ra khỏi Vẫn Thần, giẫm bước trên không lướt đi.
Một bước ngàn dặm, như ánh sao vô hình.
Mãi đến khi có thể trông thấy con thuyền phía xa chân trời, mấy người này mới dừng lại, toàn thân tỏa ra hơi thở sâu không thể lường, trong mắt mang theo ý cười thương hại.
“Kiến hôi vô tri, thật sự đáng thương.”
“Khổ tu ngàn vạn năm, chẳng qua cũng chỉ như thế, còn vọng tưởng làm bẩn Vẫn Thần, đây là tội chết!”
“Nhưng cũng phải thôi, lũ ngu dân không tự biết mình, thật sự là ý trời.”
Thuyền cổ Vẫn Tinh khủng khiếp trong mắt bọn hắn chưa từng gợn lên chút kinh ngạc nào, như thể chỉ là thứ đồ rách nát, yếu đuối như lục bình trôi trong nước.
Dường như chỉ cần ra tay đã có thể dễ dàng phá hủy.
Còn về nhóm người trên thuyền, chỉ khiến ánh mắt bọn hắn lóe lên sự khinh bỉ.
Người dẫn đầu cực kì trầm ổn, lạnh lùng quay đầu lại dặn dò.
“Chư vị.”
“Chuyện này thoạt nhìn chẳng đáng nhắc đến nhưng lại do chính miệng Diêu đại nhân hạ lệnh, chúng ta nhất định phải cố hết sức lực, chờ lát nữa quay về cũng có mặt mũi nhận tiên nhưỡng do đại nhân ban thưởng!”
Nghe vậy, mấy người bọn hắn mới lên tinh thần.
Trong tay áo hắn ta lóe lên tia sáng, bình ngọc thủy tinh xuất hiện trong tay.
“Đây là bình dịch tuyệt tức đoạn hồn, lần trước dùng qua vẫn còn lại nửa bình, dựa vào nửa bình này, nếu rải xuống biển cũng đủ để hải tộc hoang cổ trong phạm vi trăm vạn dặm trúng độc, có thể thấy xác chết trôi đầy rẫy ngay tức khắc!”
Ánh mắt của mấy người còn lại lộ vẻ hoảng sợ, đều rất tán thành.
Người dẫn đầu hình như còn chưa yên tâm, trầm ngâm quan sát xung quanh.
“Chư vị, chuyện này tuyệt đối không thể có chút sai lầm nào.”
“Tuyệt tức đoạn hồn tất nhiên độc tính kinh người, nhưng chỉ trong phạm vi trăm vạn dặm, chưa chắc có thể khiến hải tộc chịu tổn thương nặng nề, chi bằng chúng ta thêm một mồi lửa, dùng trận thiên đạo ngũ tuyệt thúc đẩy thế lực trời đất, khiến độc này khuếch tán mạnh hơn!”
Vừa dứt lời, mấy người kia đều nhìn với ánh mắt khâm phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận