Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 246: Cơ duyên lớn của tiên sinh (2)

“Nếu như vậy, ta đây sẽ biếu tặng cô nương chữ hoặc một bức tranh để biểu đạt lòng biết ơn với cô nương!” Dịch Phong cười nói: “Cô nương ngươi cứ việc tóm tắt những yêu cầu trọng điểm, muốn ta viết cái gì hoặc vẽ tranh gì đều có thể.”
“Thật, thật sao?”
“Đa tạ tiên sinh.”
Đột nhiên thân hình Thư Cầm Họa run lên, mặt lộ vẻ mừng như điên, xúc động đứng dậy biểu đạt lòng biết ơn với Dịch Phong.
Căn bản nàng tặng Thiên Thiềm Ti cũng chỉ là muốn xây dựng quan hệ tốt với vị này, với báo đáp cơ duyên sợi cay và giấy Tuyên Thành lúc nãy, hoàn toàn không ngờ rằng vị này sẽ tặng nàng tranh chữ.
“Đáng ghét!”
Mà nhìn thấy cảnh này, đám người Đệ Ngũ Trường Không tức giận ruột đều xanh rờn ở bên cạnh, ánh mắt nhìn Thư Cầm Họa tràn ngập hâm mộ và ghen tị.
Nếu sớm biết rằng có cơ duyên như này, họ chẳng sợ mất hết của cải, cũng sẽ không cho Thư Cầm Họa chiếm ưu thế!
Nhưng hiện tại, ngoài việc hâm mộ ghen tị và tiếc hận ra, còn có thể làm gì nữa?
“Tiên sinh, vậy trước tiên tiểu nữ ra về, đợi ta đem Thiên Thiềm Ti tới, sau đó làm cho tiên sinh vừa lòng, mới mạnh dạn đến lấy tranh chữ của tiên sinh.” Thư Cầm Họa thấy tốt cũng không chối từ, khom người trước Dịch Phong một cái, lập tức chuẩn bị ra về.
“Được, làm phiền rồi.”
Dịch Phong đứng dậy đưa tiễn, đồng thời cũng cảm khái, em gái này thật là tốt quá đi.
Tướng mạo còn rất xinh đẹp nữa.
Kết giao bằng hữu, hình như cũng không tệ đâu.
Mà những người khác còn lại đều đỏ mặt, biết ở lại cũng không có ý nghĩa gì, sau Thư Cầm Họa, cũng đều lần lượt xin về.
Cũng chỉ có thể tìm một dịp khác, cầu được cơ may và duyên phận.
Sau khi mấy người cất bước, Dịch Phong duỗi lại thắt lưng, về phía sau viện nhìn thoáng qua bàn đá một lần nữa.
Bất kể là là độ cao hay kích thước, quả thật đều rất phù hợp với ý nguyện của hắn.
Không thể không nói, lão già Thanh Sơn này làm việc đáng tin cậy thật đấy, hôm nào rảnh rỗi tìm cơ hội khắc bàn cờ mới được.
“Ơ?”
Đúng lúc này, bỗng nhiên Dịch Phong phát hiện một âm thanh xì xì xào xào phát ra từ phòng để đồ lặt vặt.
Hắn tiến sát đến nghe, thanh âm lại biến mất.
Lắc đầu, liền chuẩn bị rời đi, nhưng còn chưa ra khỏi sân, âm thanh xì xì xào xào lại vang lên.
Dịch Phong lại đi đến phòng để đồ lặt vặt.
Quả nhiên, khi hắn đến gần, âm thanh lại biến mất.
Hắn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt hơi nhíu lại, giả vờ như rời đi nhanh, sau đó lại rón ra rón rén quay lại cửa, sau đó dùng một cú đá văng cánh cửa đang khóa trái.
Hắn bỗng nhìn thấy, cái tên đầu lâu vỡ kia đang cong mông đào hầm.
Cú đá bay cửa đánh trúng lên mông hắn, lập tức dọa hắn giật mình nhảy dựng lên, đồng thời miệng mắng to: “Kẻ đáng chém ngàn đao nào dám mưu hại lão tử hả?”
Hắn tức giận quay đầu, lập tức đối diện với khuôn mặt làm cho người ta sợ hãi của Dịch Phong.
Đầu lâu lập tức giật mình tại chỗ, khi phản ứng lại cơ thể dịch chuyển, chắn ở phía trước đống bao tải.
“Tránh ra.”
Dịch Phong nghiêm mặt mở miệng.
“A ba a ba!”
Trên gương mặt của đầu lâu lộ ra một nụ cười nịnh nọt hệt như người sống, vỗ hàm trên hàm dưới, phát ra âm thanh.
Nhưng mà âm thanh của hắn vừa mới dứt, một nắm đấm đập xuống trên đầu hắn…
Trong viện.
Dịch Phong xụ mặt, từ phòng chứa đồ lặt vặt kéo ra một túi tiền vàng.
Những bao tải tiền vàng này, sợ là lên tới vài vạn.
Một bên, bộ xương khô bị trói ở trên cây hòe, miệng bịt một chiếc giày, miệng nói lẩm bẩm không nên lời, cẩu tử cũng đã phát run ở một bên không biết từ bao giờ.
“Nói, tiền ở đâu ra.”
Dịch Phong tiện tay lấy một khúc trúc từ phòng bếp ra, đi tới trước mặt Khô Lâu, trầm giọng hỏi.
“Ưm ưm ưm a a a!”
Một loạt âm thanh ưm ưm a a phát ra từ cái miệng đang bị bịt kín kia.
Dịch Phong lấy giày trong miệng hắn ra, ánh mắt tra hỏi tiếp tục theo dõi hắn.
“A ba a ba!”
Âm thanh vừa cất lên, một nhánh trúc đánh tới, đánh đến mức Khô Lâu nhảy dựng cả lên.
“Nói tiếng người cho lão tử, nói mau.”
Dịch Phong lại giơ nhánh trúc, tra hỏi.
“Nhặt, nhặt được…”
Khô Lâu run rẩy đáp.
“Chắc chắn không phải ăn trộm chứ?”
Dịch Phong lại trầm giọng hỏi.
“Thật sự… không phải!”
Khô Lâu vội vàng nói.
“Gâu gâu.”
Dường như là vì phối hợp với lời nói của Khô Lâu, cẩu tử cũng phát ra âm thanh kịp thời…
Nghe vậy, Dịch Phong liếc cẩu tử một cái.
Hắn biết cẩu tử này có thông minh một chút, hắn cũng biết nó đi theo bộ xương khô vỡ nát này cả ngày, rõ ràng ý này của cẩu tử cũng là giải thích giúp Khô Lâu, vậy hẳn là tiền vàng này không phải đồ trộm từ đâu đó.
Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng.
Mặc dù cái tên này lúc nào cũng gây chuyện, nhưng quả thật hắn chưa từng làm việc gì như trộm cắp này.
“Đi đi, lần này bỏ qua cho ngươi, nhưng mà... tiền vàng này…”
Lời nói của Dịch Phong, lập tức khiến cho ánh mắt của cẩu tử và Khô Lâu hồi hộp nhìn qua.
Đôi mắt trông mong, thật là đáng thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận