Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 617: Tới ta ra tay (1)

"Phì, lập đền thờ cho hắn ta."
Lý Tiến hỉ mũi, khinh bỉ nhổ nước bọt.
"Đánh thì đánh đi, nói nhảm nhiều như vậy là gì".
Hồng Phong Cuồng cũng vô cùng sốt ruột.
Nhưng mà.
Trước lời nói của Liễu Như Yên, sắc mặt Tiêu Chiến trên võ đài vẫn không hề biến đổi chút nào.
"Sợ đến choáng váng rồi sao?"
"Vậy làm sao chống chọi công kích tiếp theo đây?"
Trong lòng Liễu Như Yên cười nhạt.
Ngay lập tức, ánh sáng chói mắt từ khắp người nàng ta tản ra, dường như tu vi trong cơ thể đồng thời nổ tung.
"Bùm!"
Một năng lượng cường mạnh lan tỏa khắp hội trường.
Vào thời điểm tu vi hiện ra, nhiều giọng nói khó tin vang lên.
"Cái gì?"
"Địa Tiên?"
"Hóa ra là Địa Tiên."
"Thực sự là thật là làm cho người ta không thể tin được".
"Vốn tưởng rằng tiểu thư Liễu Như Yên là Nhân Tiên, thật không ngờ lại là Địa Tiên".
"Sở hữu được loại tu vi thiên phú này, không hổ là người trẻ mạnh nhất Nam Vực".
"Không sai, nàng ta chỉ mới hai mươi tuổi, đạt được đến Địa Tiên khi mới chỉ hai mươi tuổi, hẳn là không đơn giản chỉ là người mạnh nhất ở Nam Vực, sợ rằng nàng ta phải xếp vào hàng tên tuổi của toàn bộ đế quốc".
Giọng nói kinh ngạc không dứt, ánh mắt hướng về phía Liễu Như Yên tràn đầy nhiệt huyết.
Trong đám khán giả này còn có tai mắt của các môn phái lớn và hoàng thất của đế quốc, ngay lúc Liễu Như Yên lộ ra tu vi Địa Tiên, vô số tin tức từ nơi này đã truyền ra ngoài.
Phía sau võ đài.
Doãn Thiên Hùng nhếch khóc miệng.
Hôm nay sắp xếp một cái đài lớn như vậy, không chỉ bởi vì tên phế vật Tiêu Chiến này.
Nếu chỉ vì vỏn vẹn một tên Tiêu Chiến, không đáng để bọn họ làm như vậy.
Chỉ có thể nói, từ hôn chỉ là một mắt xích trong kế hoạch của bọn họ, việc quan trọng thật sự là... Tận dụng cơ hội này để tạo dựng vị thế cho Liễu Như Yên, tạo nên tên tuổi cho nàng ta.
Với sự tồn tại của một người đạt đến Địa Tiên khi mới hai mươi tuổi như vậy, tương lai Thiên Linh Tông của hắn ta sẽ có quyền uy cao hơn rất nhiều ở toàn bộ đế quốc, cũng sẽ khiến người trong hoàng thất của đế quốc càng thêm coi trọng.
Dù sao.
Cho dù là ai đều phải cân nhắc một chút, một người hai mươi tuổi đạt tu vi Địa Tiên, một trăm năm sau, nếu như tiếp tục bồi dưỡng thì sẽ phát triển đến mức độ nào?
Một ngàn năm sau, mọi chuyện sẽ thay đổi ra sao?
Do đó, ngay từ đầu mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của họ.
Cái gì mà cho Tiêu Chiến chút tôn nghiêm cũng chỉ là lời nói suông, chẳng qua là làm cho Liễu Như Yên quang minh chính đại bộc lộ ra thực lực của bản thân một cách kiêu ngạo, như vậy mới có thể gây nên tiếng vang vĩ đại.
Liễu Như Yên nhìn đám đông đang cổ vũ cho mình, trong lòng không có nhiều dao động.
Với thiên phú của nàng ta.
Đương nhiên phải là như vậy.
Trong tương lai, nàng ta sẽ có một sân khấu lớn hơn và không phải chỉ có nhóm người này cổ vũ.
Mục đích đã đạt được.
Nhân tiện, đã đến lúc giải quyết một việc khác.
Nàng ta nhìn Tiêu Chiến một cách thờ ơ.
Điều cho nàng ta kinh ngạc là, Tiêu Chiến vẫn đứng ở nơi đó với vẻ mặt bình thản, bất kể là giọng nói xung quanh, hay là nàng ta lộ ra thực lực cường đại, cũng không thể làm cho hắn ta lay chuyển.
"Tại sao?"
"Không phải hắn ta nên cảm thấy tuyệt vọng sao?"
"Hay là hắn đã phó mặc cho số phận rồi?"
Liễu Như Yên nhăn nhó nhìn Tiêu Chiến, trong lòng không khỏi thầm suy nghĩ.
Lập tức lắc đầu.
Mà thôi!
Suy nghĩ của hắn ta thế nào cũng không quan trọng đối với nàng ta.
"Ngươi ra tay trước đi, ta cho ngươi một cơ hội ra tay." Liễu Như Yên lãnh đạm nói: "Nếu không... Ngươi sẽ không có cơ hội xuất chiêu nữa rồi".
"Ngươi vẫn nên ra tay trước đi" Tiêu Chiến từ tốn nói.
Nhưng mà.
Lời của hắn ta vừa nói ra.
Nhất thời gây ra một trận cười vang.
"Ha ha, tên tiểu tử này, thật là nực cười."
"Thật là, lúc này còn giả bộ cái gì nữa, ra tay trước chí ít còn có thể đánh ra một vài chiêu thức, nếu để cho tiểu thư Liễu Như Yên ra tay, ngay cả tư cách ra tay hắn ta cũng không có".
"Ai da, đoán chừng hắn ta đã bỏ cuộc từ lâu rồi".
"Đúng là một tên đáng thương!"
Thanh âm chói tai từ bốn phương tám hướng truyền đến, Tiêu Chiến vẫn trước sau như một, không hề bị tác động.
"Sư đệ, xem ra là rất biết giả làm kẻ bị ức hiếp" Lý Tiến tiếp tục móc cứt mũi, nhịn không được mà nói.
Tô Vân Vận và những người khác thì trợn tròn mắt.
Liễu Như Yên hơi nheo mắt.
Cảm thấy có chút buồn cười với việc Tiêu Chiến làm vẻ ta đây.
Nhưng cũng không sao.
Hôm nay quyết đấu cùng Tiêu Chiến, cũng chỉ là màn kịch nhỏ trên sân khấu thôi.
Nàng ta giơ tay một cái.
Thanh trường kiếm trong tay áo tấn công mãnh liệt, tới gần Tiêu Chiến.
Một kiếm này.
Cảm giác ớn lạnh đang dồn nén, kiếm ý ngập trời.
Trong mắt của tất cả mọi người, Tiêu Chiến chắc chắn phải chết.
Nhưng mà.
Kết quả thực sự lại làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận