Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1255: Tâm tư khác nhau

"Do bố trí đặc biệt của chúng ta, tất cả vận may kháng độc, tất cả các phòng ngự, không những sẽ không phát huy tác dụng, ngược lại còn đẩy nhanh quá trình phát tác độc tố".
"Cho nên nếu hai vị vào cửa này, bất kỳ lúc nào cũng phải chuẩn bị hi sinh".
"Mà sau khi hai vị vào cửa, để đảm bảo tính chân thực của việc thử độc, chúng ta sẽ dùng hết những gì mình đã học, bố trí các loại độc dược thêm vào trong sương độc, tuyệt đối sẽ không nương tay."
Ông lão nhìn hai người, vẻ mặt trịnh trọng nói.
"Ta có thể hiểu là không độc chết chúng ta, các vị thề không bỏ qua không?" Dịch Phong hỏi ngược lại.
"Ơ, cũng có thể hiểu như vậy" Ông lão xấu hổ nói: "Bởi vì nếu không độc chết hai vị, chứng minh nghiên cứu của chúng ta mấy ngày nay đã thất bại".
"Cho nên bây giờ vẫn cần phải nhắc nhở hai vị thêm lần nữa, nếu lúc này hối hận vẫn còn kịp."
"Đảo Thiên Độc chúng ta sẽ không trách tội..."
Nhưng mà.
Ông lão còn chưa nói xong đã nhìn thấy Dịch Phong bước thẳng vào cánh cửa không gian.
"Đây...
Thấy Dịch Phong không chút do dự, bóng lưng ngạo nghễ bước thẳng vào không gian, ông lão xấu hổ, áy náy vì bản thân đã xem thường Dịch Phong.
"Tiểu tử này.
"Giác ngộ tư tưởng quá cao rồi."
Phó Nam Thiên thấy vậy, sợ Dịch Phong xảy ra chuyện, cho nên cũng vội vàng vào theo.
"Hai vị nghĩa sĩ thật sự khiến người ta kính phục."
"Đúng vậy, không chút do dự, phải là tinh thần như thế nào đây!"
Mọi người đứng ngoài cánh cửa không gian, không nhịn được cảm khái.
Lại phát hiện không biết từ khi nào Dạ Kiêu đã ở sau lưng.
Chuyện này khiến mọi người kinh ngạc.
Đối với chuyện thử độ trước giờ Dạ Kiêu chỉ xem kết quả không xem quá trình.
Càng chưa bao giờ đến cánh cửa kết giới, nhưng hôm nay lại đột nhiên xuất hiện, quả thật khiến bọn hắn bất ngờ.
"Đại nhân, sao người lại đến đây."
Nhóm người vội vàng hành lễ.
"Ừm!"
"Ta đến xem thử".
Dạ Kiêu khẽ ho vài tiếng, chắp tay sau lưng vô cảm nói: "Mọi người cứ làm việc của mình đi".
"Vâng !"
Nhóm người gật đầu, vội vã chuẩn bị chuyện khởi động sương độc.
Vài lần Dạ Kiêu muốn nói lại thôi, nhìn cửa lớn đóng chặt, biết đứng ở đây cũng không có kết quả, bấy giờ mới rời đi.
Nhưng vừa đi được hai bước lại dừng chân dặn dò: "Có kết quả phải báo cho ta ngay lập tức."
"Ừm, phải báo cho ta ngay đấy".
Xác nhận lời dặn dò của mình không có gì sơ sót, lúc này Dạ Kiêu mới chắp tay rời đi.
Giờ phút này Dịch Phong và Phó Nam Thiên đang ở trong không gian.
Vùng không gian này không lớn lắm, phạm vi trước sau không quá mấy chục trượng.
Có điều trong phạm vi mấy chục trượng này lại chất đầy hài cốt.
Cũng không phải là thi thể của người thử độc, nếu là thi thể của người thử độc đảo Thiên Độc sẽ thống nhất an táng, hài cốt dưới đất lúc này là của yêu ma bắt được.
Thi thể của đám yêu ma đó đủ loại, hình dạng nào cũng có.
Nhưng không chút ngoại lệ, những hài cốt này đều vì độc tố mà đen nhẻm, có cái giống như được phết lên lớp sơn đen.
Hai người tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
"Lần này hẳn có thể được như nguyện rồi."
Dịch Phong mong đợi nghĩ.
"Cũng không biết tiểu tử này có chịu được độc kia không".
"Nếu chịu được thì còn đỡ, nếu không chịu được, ta nên ra tay thế nào đây."
Phó Nam Thiên chống cằm.
"Nếu giữa chừng cứu hắn, với giác ngộ của tiểu tử này sợ rằng sẽ trách ta phá hoại thí nghiệm của đảo Thiên Độc".
"Cho nên chỉ khi chứng minh độc này có hiệu quả với người ở Hợp Đảo cảnh xong rồi lại cứu hắn, mới là lựa chọn tốt nhất."
"Cứ như vậy, vừa đảm bảo thí nghiệm của đảo Thiên Độc cũng có thể cứu tiểu tử này một mạng".
"Tiểu từ này sẽ cảm tạ ân đức, sau đó quỳ xuống bái sư."
Phó Nam Thiên gật đầu, rất vừa ý với sắp xếp của mình, không khỏi nhìn Dịch Phong với vẻ tràn đầy ý cười.
Phát giác tầm mắt của Phó Nam Thiên, Dịch Phong cũng mỉm Cười.
Nhưng nếu Dịch Phong biết trong lòng Phó Nam Thiên có suy nghĩ ác độc đến thế, có lẽ ngay cả suy nghĩ đào mộ tổ tiên của Phó Nam Thiên lên cũng có.
Mà chính vào lúc tâm tư hai người khác nhau, tầm nhìn trong không gian dần dần trở nên rõ ràng.
Một lớp sương mù mênh mông bắt đầu bao phủ toàn bộ không gian...
"Đến rồi".
Phó Nam Thiên nhắc nhở.
Sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Tuy ông ta tự tin mấy loại độc này sẽ không gây ra ảnh hưởng lớn cho mình, nhưng nếu thật sự vào cơ thể sợ rằng cũng phải chịu không ít đau khổ.
Ánh mắt của Dịch Phong cũng sáng lên.
Khi luồng sương độc này hoàn toàn bao phủ xung quanh hắn, hắn còn vội vàng hít sâu một hơi.
Rồi ngồi xếp bằng dưới đất chờ đợi độc tố phát tác.
Thậm chí hắn còn sợ tốc độ quá chậm, cưỡng ép vận khí.
"Quả nhiên hơi đau bụng rồi."
Dịch Phong cảm nhận cảm giác bụng nhỏ truyền đến, vẻ mặt tràn ngập mong đợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận