Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1271: Ta là bán thánh? (1)

"Cũng chưa chắc".
Ông lão dẫn đầu mỉm cười thần bí, giải thích: "Mấy năm trước, nghiên cứu quan trọng nhất của chúng ta là tính che giấu của độc tố không gian, về sau mới nghiên cứu độc tính như hiện nay."
"Ban đầu nghiên cứu tính che giấu không hề nhẹ nhàng như bây giờ chút nào, có điều dưới sự cố gắng của mọi người, chúng ta đã hoàn toàn chinh phục được khía cạnh che giấu".
"Cũng tức là ở trong không gian độc tố, dưới thánh nhân, người có thể chống đỡ được không phát giác gì cả, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, mà những người không chịu đựng nổi sẽ chết ngay lập tức."
"Chính vì có quan hệ này, chúng ta cần tìm người thử độc mới có thể biết được trong tình huống đảm bảo tính che giấu rốt cuộc độc tố mạnh đến mức nào, nếu không cứ trực tiếp tìm đảo chủ thử độc chẳng phải chuyện gì cũng được giải quyết hết rồi sao?"
"Tuy Dịch anh hùng là bán thánh, nhưng lại không phải thánh nhân thật sự, độc này lại trong phạm vi chịu đựng của hắn, cho nên thực ra Dịch anh hùng đang ở trong không gian thử độc hoàn toàn không cảm nhận được gì hết."
"Hơn nữa cho dù là thánh nhân, nếu không có sở trường độc tố thực ra cũng chỉ có thể cảm nhận sự tồn tại của độc tố thôi, không thể xác định rõ ràng độc tố đó mạnh đến mức nào, rốt cuộc có thể uy hiếp đến người ở cảnh giới nào."
"Cho nên chúng ta chỉ có thể đánh giá trực quan liệu nghiên cứu có thành công hay không thông qua sự sống và cái chết của người thử độc".
"Có điều nói ra thì lần này may nhờ Phó tiền bối bị thương trúng độc, nếu không chúng ta vẫn chẳng biết gì về kết quả nghiên cứu lần này, mọi người còn không rõ bản thân đã nghiên cứu ra độc dược lợi hại đến thế".
Ông lão đứng đầu giải thích rất rõ ràng.
Lời nói của ông ta dễ hiểu.
Nếu Phó Nam Thiên không bị thương, cho dù thực lực thánh nhân của ông ta cảm nhận được độc tố tồn tại, nhưng vì ông ta không có sở trường về độc dược, cũng chẳng rõ độc tố khi đó rốt cuộc có thể gây ra uy hiếp cho cảnh giới gì.
Nhưng sau khi ông ta bị thương lại có thể biết cọng rơm cuối cùng có thể đè ngã mình cần sức mạnh thế nào.
Có tiêu chuẩn đó mới có thể phân biệt được rốt cuộc độc tố không gian lần này mạnh đến mức nào.
"Cho nên với thực lực của Dịch anh hùng, thực ra thử độc không có tác dụng quá lớn với chúng ta, trừ phi chúng ta nghiên cứu ra độc dược uy hiếp được bán thánh".
"Đương nhiên tấm lòng của Dịch anh hùng rất tốt, hắn cũng không biết sự phức tạp của chúng ta."
"Thêm vào khi trước Dịch anh hùng đốc thúc chúng ta, Phó tiền bối cũng vì hắn mà đến đây, cho nên thành quả to lớn thu được lần này, công đầu tất nhiên thuộc về Dịch anh hùng".
Ông lão đứng đầu cười vang nói.
Nghe vậy.
Những người còn lại xôn xao gật đầu.
"Được rồi, không nói nhảm nữa, mau báo tin cho Dịch anh hùng biết".
Cuối cùng mọi người cũng gõ cửa phòng Dịch Phong.
"Chúng ta gặp qua Dịch anh hùng".
Dịch Phong đang tự bế mở cửa nhìn thấy nhóm người đó, miễn cưỡng mỉm cười chào hỏi.
"Sao mọi người lại đến đây." Dịch Phong hỏi.
"Dịch anh hùng, chúng ta đến để báo cho ngươi một tin tốt" Ông lão đứng đầu cười nói: "Kết quả thử độc lần này không thất bại như ngươi nghĩ, mà đã thu được thành công quan trọng."
"Hửm?"
"Thành công rồi?"
Dịch Phong buồn bực nhìn bọn hắn, chỉ cho rằng bọn hắn đang nói đùa.
"Kết luận của chúng ta là độc tố không gian lần này đủ để gây ra uy hiếp trí mạng cho Chứng Đạo cảnh" Ông lão dẫn đầu trịnh trọng tuyên bố.
"Uy hiếp Chứng Đạo cảnh?"
Nhìn dáng vẻ trịnh trọng của ông lão, Dịch Phong mặt đầy dấu hồi, hoàn toàn ngơ ngác: "Vị lão sư phụ này, ông xác định mình không nói đùa?"
"Dịch anh hùng, sao chúng ta có thể lấy chuyện này ra đùa ngươi được" Ông lão cười vang nói.
Dấu hỏi trên đỉnh đầu Dịch Phong càng lớn hơn, vội hỏi: "Không phải, nếu các ngươi nói độc tố không gian lần này đủ để gây ra uy hiếp trí mạng cho Chứng Đạo cảnh, vậy tại sao ta vẫn sống yên ổn?"
Dịch Phong vừa thốt ra câu này, mọi người nhìn nhau, lớn tiếng bật cười.
"Không phải, các người cười cái gì vậy?"
Dịch Phong càng thêm ngây ngốc.
Ông lão dẫn đầu lộ ra nụ cười đầy thâm ý, đè thấp giọng nói:
"Dịch anh hùng, ngươi đừng giả vờ nữa, chúng ta đã biết rồi."
"Các ngươi biết chuyện gì?"
Dịch Phong xụ mặt, hoàn toàn như lọt trong sương mù.
"Dịch anh hùng, ngươi còn giả vờ nữa không có ý nghĩa gì đâu."
Ông lão đứng đầu cười nói: "Chúng ta đã sớm biết ngươi có tu vi bán thánh rồi".
"What the fuck?"
Dịch Phong ngây người, vẻ mặt co rút: "Từ khi nào ta là bán thánh rồi?"
"Ôi chao, Dịch anh hùng, ngươi cứ ngả bài đi" Ông lão dẫn đầu nói lời thấm thía: "Ngươi bình an vô sự trong độc tố không gian gây uy hiếp tính mạng cho Chứng Đạo cảnh, vậy khẳng định ngươi là bán thánh rồi, nếu không ngươi đã hi sinh từ lâu".
Bạn cần đăng nhập để bình luận