Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 791: Kinh khủng quá (1)

Tuy Quách Phong chủ đang bế quan, nhưng trước khi bế quan cũng đã dặn dò tất cả các đệ tử, chắc chắn phải ra sức mà áp chế Tinh Thần Phong.
Còn nữa là, nếu thấy Dịch Phong cứ giết luôn không cần phải nói nhiều.
"Cần phải làm gì, đã biết rõ cả chưa?"
Đám đông Nhật Nguyệt Phong rầm rầm đáp lời, ánh mắt căm phẫn nhìn chằm chằm phía Tinh Thần Phong.
Bên dưới vẫn còn đang bàn bạc thì vị Trưởng lão Tông môn bên trên đã thông báo xong quỷ củ cuộc thí luyện.
"Đại hội thí luyện đệ tử ngoại môn, chính thức bắt đầu."
Lời nói vừa dứt, trước mặt tất cả các đệ tử xuất hiện một miếng Ngọc Giản.
Mỗi người tự bắt lấy Ngọc Giản, lập tức biến mất tại chỗ.
Ngay thời khắc Dịch Phong bắt lấy Ngọc Giản, hắn lập tức được truyền tống đến một nơi bất kỳ trong không gian thí luyện.
Hắn nhìn xung quanh, là một khu rừng rậm với nhiều cây cao to.
Những cây cao to này che đi tất cả ánh nắng trên trời khiến cho rừng cây truyền tới từng đợt lạnh lẽo. Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, ngoài mấy tiếng chim hót thì chỉ còn tiếng gió đang xào xạc qua những tán lá cây.
Ấy, cũng được đấy.
Nơi này rất yên tĩnh, trông có vẻ không có tranh đấu gì.
Dịch Phong cẩn thận đặt Ngọc Giản vào trong túi của mình, vỗ vỗ vài cái.
Hắn nhìn về hướng chim hót.
Nói không chừng ở đây chim cũng có Yêu Đan nhỉ?
Dịch Phong nghĩ vậy bèn chuẩn bị đi đánh mấy con chim thử xem.
Lát sau, bỗng có tám chín bóng lưng xuất hiện trước mặt hắn.
Mấy người này quay lưng về phía Dịch Phong, trên người họ mặc trang phục màu xanh.
Để phân biệt giữa ba Phong, người ta sẽ dựa vào những trang phục màu sắc khác nhau.
Tiếu Dạ Phong mặc màu đen.
Tinh Thần Phong mặc màu vàng.
Còn Nhật Nguyệt Phong mặc màu xanh.
Một, hai, ba... Dịch Phong âm thầm đếm, thế mà có tận chín người.
Hắn im lặng lùi về phía sau.
Vừa vào đã gặp chín người Nhật Nguyệt Phong.
Đây con mẹ nó có phải là quá đen rồi không.
"Ấy, sư huynh".
Đệ tử phía trước vui vẻ kéo một tên áo xanh khác.
"Khéo quá, sư huynh cũng ở đây."
"Sư đệ!"
"Ôi chao, thực sự khéo quá đi. Chín người chúng ta lại cùng được truyền tống đến đây, đúng là ông trời chiếu cố mà."
"bi thôi, chúng ta phải đi làm việc rồi, đi tìm cái tên Dịch Phong kia đi".
"Ba vị trí dẫn đầu, chúng ta chắc chắn không vào được rồi, Phong chủ cũng từng nói, chỉ cần giết được Dịch Phong cũng sẽ có thưởng lớn".
Mấy đệ tử áo xanh cười vang, tiếp tục đi về phía trước.
Dịch Phong đang ẩn mình phía sau nghe thấy thế tự khắc run chân.
"Rắc rắc..."
Một cành cây bị hắn giẫm gãy.
Cùng lúc, cả chín người phía trước quay đầu lại, bèn nhìn thấy Dịch Phong đang đứng đần người ra ở đấy.
Chín người cũng ngạc nhiên, nhưng sau đó lập tức cười điên cuồng.
"Đúng là giẫm nát gót giày tìm không thấy, bắt được rồi lại chẳng tốn chút công".
Lời vừa dứt, chín người đã di chuyển đến xung quanh Dịch Phong. Chín người vây Dịch Phong lại.
Dù sao cũng bị phát hiện rồi, Dịch Phong quyết đứng thẳng người lại luôn, hắn cố tình hắng giọng.
"khụ khụ..."
Vừa ho, hắn vừa gọi ra hệ thống của mình.
Chín người, nhiều quá.
Nếu tình hình không ổn, hắn phải lượn trước ngay.
Nhìn dáng vẻ trầm mặc không nói năng gì của Dịch Phong, một tên đệ tử áo xanh mở miệng. "Thế nào? Không phải là muốn lôi Ngọc Giản ra để chạy trốn đấy chứ?"
Tám tên đệ tử bên cạnh lại cười rộ lên.
"Ta còn tưởng là giỏi giang thế nào chứ? Còn chưa ra tay mà hắn đã muốn chạy rồi".
"Cũng chỉ đến thế thôi."
Dịch Phong nhìn chín người trước mặt đang trào phúng, lại nghĩ tới những lời bọn họ vừa nói, sắc mặt lập tức âm u đáng sợ.
Quách Thế Kiệt kia lại ra lệnh tất sát với mình cơ đấy. Cứ cho là thoát được lần này, lần sau cũng vẫn nguy hiểm, cho dù hắn đánh không lại nhưng cũng có thể giết mấy Địa Tiên kia đi.
Hắn dứt khoát đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn chín người trước mặt.
Quay đầu nhìn bên này, lại quay đầu nhìn bên kia.
"Chín người các ngươi đứng xa nhau quá."
Dịch Phong từ tốn nói.
"Không phải muốn giết ta hay sao? Nào, đứng chung vào. Cả chín người các ngươi cùng lên một lúc đi".
"Đứng một chỗ?" Một tên đệ tử trong đó mở miệng: "Có phải ngươi nghĩ bọn ta bị ngốc không?"
"Lúc trước, năm sư đệ của chúng ta vì đứng chung một chỗ mới bị ngươi đánh chết, vẫn còn muốn bọn ta đứng chung một chỗ?"
"Sư huynh, đừng phí lời với hắn ta nữa".
Tên đệ tử khác lại lên tiếng:
"Giết luôn hắn là xong".
Sắc mặt Dịch Phong lại trở nên trầm trọng.
Một tên đệ tử rút kiếm trong tay chém xuống, kiếm khí mạnh mẽ đã lập tức xông tới muốn giết hắn.
Dịch Phong bất ngờ, vội vã trốn đi, sau đó chỉ thấy ngón tay vừa động, tên đệ tử kia lập tức biến thành đống máu thịt bung bét.
"Chặt đứt tay hắn."
Lúc này, chẳng biết tiếng ai quát lên.
Tám người bên cạnh không dám dừng tay, ngay tức khắc tiến lên muốn chặt đứt ngón tay của Dịch Phong.
Rõ ràng là đứng từ xa còn dễ đánh hơn chút, vậy mà mấy tên kia lại tiến gần lại. Dịch Phong hoảng sợ, tay chân không biết phải làm sao, mắt nhìn thấy không kịp trốn, đành dứt khoát đứng lại không trốn nữa. Hắn lập tức gọi hệ thống, hoảng sợ xòe cả năm ngón tay ra, giết được mấy người thì hay mấy người vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận