Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 94: Thanh Sơn Lão Tổ nổi giận

Sau khi thu xếp ổn thoả cho Chung Thanh, Dịch Phong đi ra khỏi võ quán với vẻ mặt u ám.
Kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này, không cần nghĩ hắn cũng biết là ai. Thậm chí chỉ cần suy nghĩ một chút, cũng có thể đoán được mục đích của bọn họ. Chắc chắn là thương hội Bình Giang vì ích lợi nên mới muốn lấy mạng mình, chỉ là đồ đệ Chung Thanh của hắn đã giúp hắn ngăn cản.
Mặc dù hắn chỉ là một người phàm, nhưng có thù tất báo mới là phong cách hành sự của hắn từ trước đến nay.
Rất nhanh, Dịch Phong đã tới thương hội Bảo Phong.
Thương hội trưởng nhìn thấy Dịch Phong đích thân tới cửa, hắn không dám chậm trễ chút nào mà đặt mọi thứ trong tay xuống, tự mình tới tiếp đón.
“Dịch tiên sinh, mời uống trà.”
Doãn Hùng vừa đưa vừa căng thẳng nói.
Nhưng mà.
Dịch Phong cũng không cử động.
Điều này không khỏi khiến trong lòng Doãn Hùng vô cùng lo lắng, hắn ta ngồi bên cạnh Dịch Phong mà giống như bị kim châm, điên cuồng suy nghĩ xem rốt cuộc mình chỗ nào làm Dịch Phong mất hứng hay không.
Bởi vì sau khi Dịch Phong đi vào, sắc mặt u ám, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Rốt cuộc, Doãn Hùng cũng không chịu nổi loại áp lực này nữa. Dịch Phong đang im lặng nãy giờ, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn Doãn Hùng nói: “Doãn hội trưởng.”
“Có, có, có, Dịch tiên sinh, ta ở đây.”
Nhìn thấy cuối cùng Dịch Phong cũng nói chuyện, Doãn Hùng giật mình một cái, vội vàng lên tiếng trả lời.
“Hẳn là thương hội các ngươi có thể giết người nhỉ?” Dịch Phong lại hỏi.
“Hả?”
Nhưng mà, Doãn Hùng không phản ứng ngay lập tức.
“Ta nói, ta muốn giết một vài người.” Cuối cùng, Dịch Phong cũng cầm cốc trà, nhớ tới thương thế của đồ đệ bảo bối, hắn híp mắt nói: “Bởi vì, có người suýt nữa giết đồ đệ của ta.”
“Cái gì?”
“Có người dám giết đồ đệ của Dịch tiên sinh người ư?”
Doãn Hùng đột nhiên đứng lên, hai mắt mở to.
Hắn ta nghe được chuyện này, thật sự là có hơi quá mức kinh hãi, mặc dù không biết chính xác Dịch Phong là ai, nhưng mà trong lòng cũng nắm chắc.
Nhưng mà có người lại dám ra tay với đồ đệ của hắn?
Chuyện này có thể lớn, cũng có thể nhỏ!
Một khi xử lý không tốt khiến vị này tức giận, chỉ sợ cả Thành Bình Giang cũng sẽ có thay đổi lớn!
“Cho nên, có cách nào không?” Dịch Phong ngẩng đầu hỏi: “Đương nhiên, cần thù lao gì đó, ngươi cứ việc đưa ra.”
“Có cách, có cách, đương nhiên là có cách.” Doãn Hùng gần như là run lẩy bẩy mà nói ra những lời này, trực tiếp không để ý tới thù lao rất tốt gì đó mà Dịch Phong nói.
Dịch Phong gật đầu, hỏi: “Vậy ta muốn nhìn thấy đầu của kẻ chủ mưu, có được không?”
“Được, được, Doãn Hùng ta cam đoan tại đây.” Doãn Hùng vội vàng vỗ ngực nói.
“Nhưng, rất có thể là người của thương hội Bình Giang.” Dịch Phong còn nói thêm: “Tất nhiên, tạm thời không có chứng cứ, cần ngươi điều tra một chút.”
“Tiên sinh ngươi yên tâm, cụ thể như thế nào, ta sẽ mau chóng điều tra rõ. Mặc kệ là ai, sau đó sẽ đặt đầu của kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này tới trước mặt người.” Doãn Hùng dựng thẳng tay, trịnh trọng nói.
“Được, vậy phiền ngươi rồi.”
Dịch Phong uống hết trà rồi đứng dậy, rời đi.
Hắn cũng chỉ đoán là trong thương hội Bảo Phong có thể sẽ có loại sát thủ này hoạt động, vốn cũng không hy vọng nhiều nhưng hiện tại xem ra lại có niềm vui bất ngờ.
Sau khi tiễn Dịch Phong, Doãn Hùng cũng không dám ở lại một khắc nào, trực tiếp dẫn theo hai thuộc hạ, thúc ngựa đi tới Thanh Sơn Môn.
Sau bao cố gắng, cuối cùng, Doãn Hùng cũng tìm được Lạc Lan Tuyết.
“Cái gì?”
Sau khi Lạc Lan Tuyết nghe được từ đầu tới cuối, sắc mặt lập tức trắng bệch, cũng hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này, vội vàng nói: “Bá phụ, hiện tại ta dẫn ngươi đi gặp sư tôn, ngươi kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc này một lần cho sư tôn của ta.”
“Được, được.”
Doãn Hùng gật đầu, nhưng trong lòng cũng rất căng thẳng, đã nghe đồn Thanh Sơn Lão Tổ từ lâu, nhưng với hắn, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy lão tổ.
“Sư tôn, ta có chuyện quan trọng cầu kiến.”
Ở ngoài mật thất, Lạc Lan Tuyết dẫn theo Doãn Hùng cung kính nói.
“Đồ nhi, gần đây vi sư lĩnh ngộ được vài thứ khi sử dụng bảo đao của tiên sinh. Mặc kệ là chuyện gì, ngươi lui xuống trước đi!” Bên trong mật thất, giọng nói uy nghiêm của Thanh Sơn Lão Tổ truyền ra.
“Sư tôn, là chuyện vô cùng quan trọng.” Lạc Lan Tuyết nôn nóng nói.
“Ta nói rồi, mặc kệ là chuyện quan trọng gì, cũng không được quấy rầy việc bế quan của ta.” Giọng của Thanh Sơn Lão Tổ lộ ra chút giận dữ: “Nếu làm gián đoạn cảm ngộ của ta, ngươi không gánh nổi trách nhiệm này đâu.”
“Xin sư tôn bớt giận, chuyện này… chỉ sợ còn quan trọng hơn cảm ngộ của người.” Lạc Lan Tuyết cắn chặt đôi môi đỏ mọng, nói luôn: “Đồ đệ của tiên sinh, công tử Chung Thanh suýt nữa bị người ta giết.”
“Cái gì?”
Lạc Lan Tuyết vừa dứt lời, bên trong đã truyền ra một giọng nói kiểu không thể tin được, sau một tiếng “ầm” bất ngờ, Thanh Sơn Lão Tổ trực tiếp đi ra.
Sau đó, Thanh Sơn Lão Tổ để lộ gân xanh, nắm lấy tay ngọc của Lạc Lan Tuyết, trợn mắt hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận