Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2044: Cam chịu số phận (2)

Mấy lão đầu đều là vẻ mặt thấp thỏm, trên người mặc áo lông mặt cau mày có, rõ ràng thân phận không hề tầm thường, nhưng ở trong loại tình thế này, cũng trở nên vô cùng thấp kém cẩn thận, giống như quay lại làm đại lão gia nông thôn lần đầu tiên đi vào thành phố vậy, nếu như Hách đội trưởng tận mắt nhìn thấy loại cảnh tượng này, đoán chừng kinh ngạc đến mức cằm cũng rơi xuống mặt đất.
Cả quá trình một người đều nhắm mắt im lặng, không dám tiếp tục nói ra một tiếng.
Mãi đến khi thang máy dừng hoạt động, phát ra âm thanh êm tai nhắc nhở.
“Đinh!”
Nghe tiếng, mấy lão đầu kinh hãi đến bất ngờ mở to hai mắt.
Thang máy đã từ từ mở ra, trước mắt cũng là khắp nơi tối tăm, cửa thành vô cùng cao lớn kia, phảng phất giống như là nơi phán quyết vận mệnh vậy, bọn họ nhìn thấy nó thì tim không ngừng tăng nhanh tốc độ đập.
Không cách nào đoán trước được, rốt cuộc chuyện đi này có kết quả gì.
Chỉ hy vọng hai người bọn họ không phải kẻ thù!
Ở dưới loại áp lực khổng lồ này, chỉ có lão giả dẫn đầu thấp giọng giới thiệu với Ngô Đào.
“Ngô tiên sinh.”
“Đây chính là đô thị phồn hoa dưới lòng đất, nếu như cánh cửa này mở ra, thì nói rõ Hàm tỷ tình nguyện gặp chúng ta, nếu như không có động tĩnh gì, thì cũng không có cách nào cả.”
Nghe thấy thâm ý trong lời nói của lão giả, Ngô Đào lãnh đạm gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ tự tin.
“Cánh cửa này nhất định sẽ mở ra.”
Lời nói vừa vang lên, mấy người đều đánh hơi được một loại hương vị không đúng lắm!
Hàm tỷ là nhân vật đứng ở đỉnh thế giới, quan viên trụ cột của các nước cũng không nhất định có cơ hội gặp được, vì sao Ngô tiên sinh lại tự tin như thế, còn nói cửa nhất định sẽ mở?
Lời nói giống như là lúc trước Ngô Đào và Hàm tỷ đã quen biết?
Cũng không biết, hai người là quen biết theo kiểu bạn bè tốt, hay là quen biết theo kiểu thù địch đây…
Còn chưa đợi mấy người bọn họ nói chuyện với nhau bằng ánh mắt, cánh cửa bằng băng to lớn phát ra tiếng ầm ầm vang vọng!
“Oanh!”
Đèn đuốc rực rỡ thuận theo cánh cửa lớn được nâng lên chiếu đến, không thể nghi ngờ gì khiến cho mọi người lộ ra biểu cảm khác nhau, ánh đèn trong cửa sáng choang, một thân ảnh xinh đẹp đủ để khiến cho thế giới kinh hãi chậm rãi đi đến.
Chỉ nhìn thấy đường nét hòa hợp với ánh đèn, trong lòng mấy lão giả căng thẳng, đến ngay cả đại thống lĩnh dẫn đầu, sắc mặt cũng bất ngờ nghiêm túc thêm mấy phần.
Mãi đến khi cánh cửa lớn hoàn toàn được nâng lên.
Ánh sáng rực rỡ chiếu lên đám người vô cùng rõ ràng, trong cánh cửa cũng xuất hiện hình dáng thân ảnh xinh đẹp trong truyền thuyết.
Chiếc váy màu lửa đầy kiều diễm vô cùng quyến rũ, vóc dàng hoàn mỹ được phác họa đến cực hạn, xương quai xanh xinh đẹp hiện rõ lên tư thái mị hoặc, nữ nhân kia giống như một tác phẩm nghệ thuật không một tỳ vết, cho dù ở nơi băng lạnh như thế này, cũng hiện rõ phong tình, bất luận kẻ nào mới nhìn thấy thì đã được định trước là cả đời khó quên, được gọi là nữ vương cũng tuyệt đối không quá đáng.
Nhưng mà đối mặt với nữ nhân tuyệt mỹ kia, mấy lão đầu lại là kinh hãi không dám nhìn nhiều, bọn họ biết rõ sau lưng loại tư thái gần như hoàn mỹ này, ẩn giấu sức mạnh đáng sợ như thế nào.
Không bàn đến đủ loại đáng sợ của Hàm tỷ ở trong quá khứ, cũng không cần nhắc đến thủ đoạn tàn nhẫn đánh cho nước Anh không gượng dậy nổi, chỉ một chút ấn tượng gặp lại vào giờ phút này, cũng khiến cho bọn họ cảm nhận được một loại cảm giác áp bách khó nói nên lời!
Ở loại chỗ sâu cực hạn nhiệt độ thấp đến đáng sợ này, bọn họ mặc áo lông nhưng sau lưng vẫn phát lạnh, Hàm tỷ mặc kinh diễm như thế, nhưng vẫn như trước sắc mặt hồng hào tư thái mị hoặc.
Người bình thường mới nhìn thấy cũng đều cảm nhận được sự đáng sợ, có đồ ngốc mới có ý nghĩ kỳ quái!
Lúc này.
Ngô Đào nở nụ cười đi lên phía trước mấy bước, một bộ dáng vẻ thư giãn thích ý.
“Hàm tỷ, đã lâu không gặp.”
“Cộc, cộc…”
Nghe tiếng gọi của Ngô Đào, nữ tử cũng giương môi đỏ, chậm rãi đi về phía Ngô Đào.
“Bái kiến Nhị công tử.”
“Ai nha Hàm tỷ tỷ, tỷ lại trêu chọc ta rồi.”
Nhìn nữ nhân trước mắt, Ngô Đào trợn mắt nói.
Nữ tử che miệng cười một tiếng, nói: “Lâu như thế mới đến thăm ta, nói, có mang đồ ăn ngon đến cho ta không.”
Nghe thấy, Ngô Đào lập tức lúng túng móc một vòng chiếc túi quần ngắn.
“Ngươi xem ngươi đi, vẫn là bộ dáng vẻ lôi thôi này, sư phụ ngươi lười quản đến ngươi, xem ra ta phải quản một chút rồi.”
Nữ tử có chút nghiêm túc dạy dỗ.
“Ai Hàm tỷ tỷ, tỷ vẫn giống như trước, vẫn thích quản rộng như thế.”
“Hay cho vật nhỏ nhà ngươi, cũng dám nói ta như vậy, xem ta giáo huấn ngươi như thế nào.”
Hai người trêu chọc lẫn nhau, giống như là tỷ đệ ruột thịt đã lâu không gặp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận