Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1924: Đến trả thù rồi? (2)

Yên lặng một lúc.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau ánh mắt đong đầy vẻ khó hiểu chấn động, dần dần mới bàn tính đối sách tiếp theo.
“Bất kể ma tộc sống hay chết, chúng ta phải điều tra rõ ràng đến cùng!”
“Đúng vậy, chân tướng thế nào chỉ có thể dò theo hơi thở còn sót lại kia mới tìm được đáp án, sau này trở lại Nguyên Tinh chúng ta cũng có cái để giải thích, chuyện này không thể dừng lại ở đây được!”
Hai người nhìn nhau gật đầu, lập tức vận chuyển tu vi rót vào pháp bảo.
Dưới sự vận chuyển của sức mạnh Hoang cổ mạnh mẽ hơn, uy thế của pháp bảo rõ ràng tăng lên rất nhiều, ánh sáng yếu ớt lóe lên một phút, chỉ dẫn bọn hắn mở hư không rời đi thêm lần nữa.
Không lâu sau, hai người dừng chân bên ngoài một tiểu thành hoang vu.
Từ trên cao nhìn xuống rất lâu, chỉ thấy một người nhàn nhã dạo bước, không nhìn ra có gì đặc biệt, pháp bảo lại không lóe sáng nữa, cho thấy rõ đây là đối tượng lưu lại hơi thở sau cùng của ma tộc.
Ngay lập tức.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, nhanh chóng đáp xuống ngăn cản trước mặt đối phương.
“Soạt! Soạt!”
Hai bóng người đột ngột từ trên trời đáp xuống, mặc áo choàng hoa văn quái dị, tư thế đánh giá hệt như cường đạo muốn chặn đường cướp bóc.
Dịch Phong khẽ cau mày.
Không chờ hắn lên tiếng hỏi, nam tử đối diện lạnh lùng nhìn qua, sắc mặt rất nghiêm túc!
“Ngươi có từng giết chết hai mệnh sứ Tử Tinh không?”
Vừa dứt lời, ánh mắt của hai người nhìn chằm chằm, trong mắt dâng lên ánh sao lấp lánh, như thể chứa đựng vô số sao trời, bất kỳ dấu vết nào cũng khó thoát khỏi ánh nhìn dò xét đó.
Nhìn tư thế này, lại nghe câu hỏi như vậy, hệt như đang thẩm vấn tội phạm.
Dịch Phong hơi khó chịu, vô thức hỏi ngược lại.
“Các ngươi là ai?”
Hắn vừa lên tiếng, đối phương đã lấy lệnh bài kỳ lạ ra, lạnh lùng nhìn chăm chú.
“Chúng ta đến từ Nguyên Tinh, chính là Tử Tinh thống trị Lam Tinh các ngươi, chuyện này rất quan trọng, ngươi phải trả lời đúng sự thật, nếu muốn qua loa lấy lệ khuyên ngươi nghĩ kỹ rồi hãy làm!”
Vậy mà là người của Tử Tinh?
Nói như thế chính là đồng hương của hai tên kia đến đây trả thù sao?
Dịch Phong bất ngờ, cuối cùng trong lòng cũng có chút nóng bỏng.
Lúc trước uống rượu cùng Quy Vạn Hải, hắn cũng nghe A Quy nhắc đến Tử Tinh ghê gớm thế nào, hắn giết chết mệnh sứ gây ra chuyện lớn, sau này phải làm việc cẩn thận.
Không ngờ nhanh như thế đã tìm đến rồi!
Xem ra Tử Tinh này quả nhiên cũng có chút thực lực, theo lý mà nói phải mạnh hơn không ít so với tinh chủ gì đó ở Lam Tinh!
Đại kế tìm chết của hắn, dường như đã có thêm chút hi vọng...
Nghĩ đến đây, Dịch Phong vội vàng lên tiếng đáp.
“Đúng!”
“Trước đây quả thật ta từng giết chết hai kẻ tự xưng mệnh sứ, thế nào!”
Vừa dứt lời, Dịch Phong kiêu ngạo ngước mắt.
Hắn của lúc này không hề có chút áy náy vì đã giết người, dù sao cũng do đối phương có ý giết người trước, hắn chỉ bị ép tự vệ, hơn nữa đồng hương của đối phương đến báo thù, nhất định phải kiêu căng một chút để kéo thêm thù hận!
Chỉ cần biểu hiện hống hách, chắc chắn sẽ bùng nổ ngay một trận ác chiến!
Vào lúc Dịch Phong nhìn chằm chằm với vẻ mong đợi.
Quả nhiên hai người kia sửng sốt.
“Thế mà thật sự do ngươi giết…”
Sau đó liếc nhìn nhau với vẻ chấn động, nở nụ cười khen ngợi!
“Tốt! Giết hay lắm!”
“Thật sự tài giỏi, không ngờ Lam Tinh lại có nhân tài như ngươi!”
Lời khen kéo đến không kịp phòng bị, Dịch Phong ngơ ngác.
Cái quỷ gì vậy?
Đại ca đại tỷ, các ngươi đang đùa ta à?
Ta là hung thủ giết đồng hương của các ngươi, các ngươi từ xa đến đây không phải trả thù, khen cái cọng lông gì thế!
Làm ơn đi!
Cho dù dùng gót chân để suy nghĩ, các ngươi cũng nên ra tay báo thù chứ, kết quả ngược lại còn khen hay, không sợ đồng hương các ngươi chết không nhắm mắt sao?
Mẹ nó cái này đâu phải không ra bài theo lẽ thường, rõ ràng là xé bài luôn mà!
Thế này làm sao chơi nữa?
Đối mặt với sự phát triển không ngờ tới, Dịch Phong nhìn đến nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu gãi sau đầu, căn bản nghĩ mãi không ra phân đoạn nào xảy ra vấn đề.
Nhìn thấy loại nghi hoặc này.
Hai người tựa hồ mới dần dần phục hồi tinh thần lại, liên tục gật đầu tán thưởng, đồng thời nói rõ hết thảy.
"Không tệ, ngươi rất tốt."
"Thật không dám giấu giếm, hai Mệnh Sứ kia chính là do Ma Tộc ngụy trang, ngươi có thể chém giết hai Ma Tộc này, đủ để thấy tu vi không tầm thường, đã vượt qua cấp độ phàm tinh bình thường, thật sự là nhân tài hiếm có."
“Ở phàm tinh tài nguyên cằn cỗi này, ngươi có thể có chiến lực như thế, thật sự là thiên tư phi phàm, thật sự không dễ!”
Lại liên tục khen.
Dịch Phong cũng mới nghe rõ, thế mà mình đánh bậy đánh bạ lại giết ma.
Nguy cơ đã đảo mắt đã thành công lao?
Mẹ nó chứ!
Sự chờ mong trong lòng lần thứ hai thất bại, rõ ràng là một chuyện tốt, Dịch Phong cũng là kẻ câm ăn thuốc đắng, khổ mà nói không nên lời, buồn bực đến mặt mo kéo dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận