Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 427: Tiêu chuẩn khi nung gạch (1)

Thành Bình Giang.
Dịch Phong mang một nhóm đông người chạy về phía đảo nhỏ.
"Tiên sinh, tiên sinh!"
Lúc này, một đoàn người già chạy tới, sốt ruột hỏi: "Tiên sinh, nghe nói ngươi sắp chuyển tông môn đi cho khác, có phải thật không?"
"Không ngờ là các ngươi đều biết" Dịch Phong lúng túng cười.
Không nghĩ tới việc một người phàm như hắn muốn lập tông môn thế mà cũng truyền ra ngoài, nói đến cũng là buồn cười.
Chỉ là đều là người quen cũ nên hắn cũng không có ý giấu giếm, vừa cười vừa nói: "Đúng vậy, ta đang có ý đấy."
Mọi người liếc nhau, vội vàng nói: "Tiên sinh, ngươi xem chúng ta có thể đi theo ngươi được không".
"Đúng thế đúng thế, để ta mở tiệm thuốc lá cạnh tông môn của ngươi được không?"
"Đúng rồi, ta cũng muốn mở một tiệm mì thịt bò nữa".
"Ta muốn đi theo bán đậu hũ!"
Mọi người đều nhìn Dịch Phong với vẻ đầy mong đợi.
"Này, không phải chứ, qua đó đâu có làm ăn được gì đâu?" Dịch Phong nhịn không được nói.
"Ấy, tiên sinh đừng nói thế. Chờ tông môn của tiên sinh lớn mạnh hơn, chúng ta rồi sẽ có mối làm ăn đấy thôi?" Một lão già nói.
"Đúng rồi đúng rồi, tuy trong thành này có nhiều nhân khẩu thật, nhưng mà cạnh tranh cũng khốc liệt lắm. Chi bằng theo tiên sinh, tới tông môn của tiên sinh làm ăn cho rồi." Lại có người nói tiếp.
"Các ngươi muốn như vậy thật sao?" Dịch Phong không khỏi hỏi lại.
Mọi người sôi nổi gật đầu.
Thấy vậy, Dịch Phong do dự. Bởi vì chuyện này làm khơi dậy một suy nghĩ nằm sâu trong lòng hắn.
Lúc mới xuyên tới đây, hắn có một ý nghĩ, đó là thành lập nên một xã hội không tưởng, một ngôi thành nhỏ của riêng hắn, thậm chí hiện đại hóa nó. Mà bây giờ, có hòn đảo nhỏ kia, lại có các hàng xóm tốt như vậy, đây không phải là đã đáp ứng đầy đủ các điều kiện cơ bản rồi sao? Ngay cả khi hắn không xây tông môn được, hay thậm chí cả đệ tử cũng không thu nạp được, suốt đời này hắn cũng không tu luyện được nữa, hắn vẫn có thể lợi dụng hòn đảo nhỏ kia. Mở rộng nó tạo nên một làng du lịch nhỏ, thành trấn loại nhỏ, hắn sẽ là địa chủ trong đó, thu tiền thuê, kiếm hai cô vợ nhỏ, hình như cũng không tệ lắm đâu!
Vừa nghĩ vậy, Dịch Phong lập tức động lòng.
"Được!" Hắn mở miệng đồng ý.
Mọi người nghe vậy, lập tức vui vẻ.
"Chỉ là, mọi người chưa mở tiệm ngay được đâu" Dịch Phong nói thêm: "Dù sao lúc đầu trên đảo vẫn chưa có ai, các ngươi sẽ không làm ăn được gì. Vì thế ở giai đoạn đầu các ngươi cứ nhậm chức trong tông môn của ta đi. Chuyện mở tiệm, đợi có nhiều người rồi tính tiếp."
Sở dĩ sắp xếp như vậy là vì Dịch Phong nghĩ, cho dù là lập tông hay xây thành thì đầu cần có rất nhiều người hỗ trợ. Mà mấy người già này vừa rảnh rỗi, vừa là người quen, mấu chốt nhất là dễ nuôi, không cần phát nhiều tiền lương. Không dùng thì quá phí.
"Ví dụ như Trương lão thái, không phải ngươi biết nấu cơm sao, ngươi đến tông môn của ta làm đầu bếp đi!"
"Còn ngươi nữa, ngươi trông cửa."
"Trên đảo khi ra vào cần dùng thuyền, mấy người khác đi chèo thuyền giúp ta đi".
"Không sao" Mọi người rối rít nói: "Đám lão già chúng ta có miếng cơm để ăn là thỏa mãn rồi."
Sau khi thảo luận xong.
Một đoàn người lần lượt đi tới đảo nhỏ.
"Ta đã về rồi".
"Hòn đảo này chính là của Dịch Phong ta rồi, mọi thứ trên đảo này, tương lai đều do ta quyết định, ha ha..." Sau khi lên đảo, Dịch Phong nhịn không được hô to.
Nhưng khi hắn vừa dứt lời.
Các tầng mây trên bầu trời của đảo nhỏ bỗng bắt đầu biến ảo, một quy tắc độc đáo của riêng thiên địa, ầm ầm lấy hòn đảo làm trung tâm, bao quát cả toàn bộ mặt hồ xung quanh nó, bỗng bao phủ xuống.
"Đây là... ?"
Cảnh này.
Khiến các lão già lão và các công nhân xây dựng đều có vẻ mặt khác thường.
"Xem ra cảnh giới của tiên sinh vẫn vượt xa suy đoán ban đầu của chúng ta rồi!"
"Một lời tự thành một thế giới nhỏ, chậc chậc, thủ đoạn này..."
"Đúng rồi, ở trong phạm vi này, quy tắc hoàn toàn thay đổi, hình như ta không thể phi hành được."
"Đúng thế, tu vi của ta cũng bị áp chế hoàn toàn."
"Càng kỳ lạ là, ta không cảm nhận được sự kêu gọi từ tiên giới nữa. Có vẻ như trong vòng một năm tới đây không cần phải tới tiên giới nữa rồi".
"Đúng vậy, xem ra chúng ta không cần suy nghĩ cách giải quyết việc đi tiên giới nữa, vẫn có thể ở cạnh tiên sinh được rồi."
"Xem ra nơi này đã hoàn toàn thoát sự khống chế quy tắc của tiên giới và Tiên Giang đại lục rồi".
"Hừ, không phải lúc trước mấy lão già các ngươi muốn tới tiên giới lắm hay sao?"
"Có cái rắm ấy, ta muốn tới tiên giới lúc nào chứ, cuộc sống trên tiên giới có hay ho bằng việc đi theo tiên sinh không?"
"Mấy người các ngươi cứ thì thầm gì thế?" Dịch Phong đi đầu nhịn không được hỏi.
"Không có gì đâu tiên sinh." Mọi người vội vàng im lặng, đi theo Dịch Phong.
"Ta đưa các ngươi đi dạo một vòng quanh đảo nhỏ đã." Dịch Phong vừa cười vừa nói. Mọi người sôi nổi gật đầu đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận