Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 797: Ta mang cả nhà ta đi bán (1)

Ca múa vui vẻ, cảnh vật đều thanh bình, xung quanh đây tràn ngập hương vị tỉnh khiết thơm mát của rượu, chỉ là hương vị của thứ rượu này, hít sâu một hơi lập tức cảm nhận được dường như nó khiến cho cảnh giới của người ta trở nên vững vàng hơn rất nhiều.
Bốn phía xung quanh thỉnh thoảng lại có mấy tiên nữ thân tơ lụa phiêu đãng bay qua.
Chắc hẳn bọn họ là thị nữ ở nơi đây.
Thế nhưng cho dù chỉ là những thị nữ, cũng khiến ba người họ nhìn không ra cảnh giới gì.
"Đây là..."
"Đây chính là đệ nhất hoa lâu của tiên giới, Thanh Thiên Bạch Ngọc Lâu! ?"
Ba bọn họ bị khung cảnh trước mặt làm cho sợ ngây người.
Ôi trời ông trời ơi.
Chỉ mới trong chốc lát đã bị Lâu đại gia dẫn từ trận tỷ thí tới đệ nhất hoa lâu trong truyền thuyết rồi sao.
Ba người họ chẳng khác nào lão nông dân nhà quê trong thôn, hiếu kỳ thích thú mà quan sát tứ phía.
Đệ nhất hoa lâu của tiên giới quả thực là danh bất hư truyền.
Những kẻ có thể tới đây tiêu xài hoang phí đều là đại gia một phương.
Bởi vì ngay cả những thị nữ ở đây, thấp nhất cũng đã là cảnh giới Huyền Tiên, còn ba người bọn hắn mặc dù xuất thân không tồi, thế nhưng cũng là lần đầu tiên được tới nơi này.
Đờ đẫn một lát, ba người mới chú ý tới năm vị đại gia ở bên cạnh.
"Lý Thiên, Lý Địa, Lý Nhân bái kiến Lâu đại gia, Cầu đại gia, Dạ Phong đại gia, Nãi Tề đại gia, Linh Vương đại gia!"
Ba người vội vã quỳ xuống mặt đất, cung kính chào hỏi, mắt hướng về hai tiên nữ, tay để qua đầu, trên đó có một con cóc, một con rết, một con chó, một con gấu và một đạo linh hồn thể.
"Ôi trời, mấy tiểu tử họ Lý này, không cần khách khí, các ngươi mỗi người chọn lấy cho mình hai mỹ nữ đi, chúng ta lại giống như lần trước, cùng nhau ca hát cùng nhau nhảy múa nào." Lâu Bản Vĩ phất tay nói.
"Ôi chao".
Ba người họ kích động tới mức không thể bình tĩnh được.
Thanh Thiên Bạch Ngọc Lâu.
Đây chính là Thanh Thiên Bạch Ngọc Lâu.
Các vị tỷ tỷ ở đây ai cũng là cấp bậc Huyền Tiên, lần này nếu không phải đi cùng Lâu đại gia thì bình thường bọn họ làm gì có cái cơ hội này được chứ?
Chỉ một lát sau, trong phòng đã vang lên tiếng hát.
Nhất là Lâu lão gia, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào các tiểu cô nương.
Một lần này, chính là nguyên cả một đêm.
Ba người Thiên Phủ sắp gục ngã đến nơi, nhưng Lâu đại gia thì vẫn tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục múa hát.
Đến nỗi mà những thị nữ hầu đám người Lâu Bản Vĩ mệt tới độ muốn sùi cả bọt mép.
Tú bà quả thực là không đành lòng, uốn éo lắc lư đi vào nói: " Các vị đại gia, các cô nương của bọn ta đều đã mệt cả rồi, hay là lần này dừng lại đây thôi, đương nhiên là để tạ tội với các vị đại gia đây, chi phí lần này chỉ giảm đi một phần, tổng cộng là một trăm triệu Tiên Nguyên, nay ta chỉ lấy chín nghìn vạn Tiên Nguyên thôi".
"Được, chín phần, chín phần, bổn tra nam lát nữa mới trả tiền, các ngươi cứ ra ngoài trước đi!"
Lâu Bản Vĩ chẳng mảy may để ý, phất tay nói.
"Vâng!"
Thấy thế tú bà lập tức thở phào nhẹ nhõm, mang theo các cô nương rời đi.
Mà ba người Thiên Phủ Quốc ở một bên mở to hai mắt mà nhìn.
Chín nghìn vạn Tiên Nguyên, ước chừng chín nghìn vạn Tiên Thạch đó.
Chỉ sợ cũng chỉ có mỗi nhân vật như Lâu đại gia mới có thể tiêu xài hoang phí tại đây như vậy!
Nhưng khi bọn họ đang đem lòng sùng bái, lại phát hiện ra Lâu Bản Vĩ đang cười tủm tỉm, ánh mắt hướng về phía bọn họ.
"Lâu đại gia, ý ngài đây là?"
Ba người họ nhìn về phía Lâu Bản Vĩ.
"Bổn tra nam thương lượng với các ngươi một chuyện, các ngươi thanh toán cái hóa đơn này, thế nào?"
"Hả??"
Ba người nghe thế, ngay lập tức ngồi phịch xuống mặt đất.
Suýt nữa bị dọa cho hôn mê bất tỉnh.
Cái thứ tình cảm thân thiện này chính là muốn gọi bọn họ tới để trả tiền hay sao!
Nhưng đây là chín nghìn vạn Tiên Thạch đấy.
Bọn họ đem toàn bộ gia sản gom hết lại cũng không có được nhiều tới mức ấy.
"Ôi trời, nhìn phản ứng của ngươi kìa".
"Các ngươi không phải là muốn thứ cẩu lương quý hiếm của Cẩu đại gia hay sao?"
"Bản tra nam đáp ứng với các ngươi, thanh toán xong rồi, ta sẽ nói Cẩu đại gia cho các ngươi mỗi người mười viên."
"Ngoài ra, đồ rách nát này các ngươi có thể chọn lấy vài món rồi tùy ý mang đi."
Nói xong, Lâu Bản Vĩ ném một cái nhẫn trữ vật lên trên mặt bàn.
Nhẫn trữ vật chỉ vừa mới mở ra, mắt ba người bọn họ lập tức sáng lên.
Trong nhẫn trữ vật này, toàn bộ đều là Đỉnh Cấp Tiên Khí.
Ba người hít thở khó khăn, chỉ cảm thấy như muốn nhảy bổ vào đó ngay lập tức.
Cả cuộc đời này của bọn họ chưa từng gặp qua nhiều Đỉnh Cấp Tiên Khí tới như vậy.
Cơ hội, đây chính là một cơ hội lớn.
Đây chính là cơ hội ngàn năm có một mà Lâu đại gia đã trao cho bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận