Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1849: Tri âm khó tìm (2)

Sau khi những thực khách khác tiếp tục hào hứng bàn tán, không khí ngượng ngùng cũng theo đó tan biến.
Bất đắc dĩ.
Hắn chỉ đành tiếp tục ngồi yên ở đó, vừa lấy rượu khi trước mua của lão ca ở mỏ quặng, vừa lẳng lặng nghe ngóng tin tức hữu dụng khác.
Sau khi mở hồ lô rượu ra.
Mùi rượu nồng nàn thấm vào ruột gan bay ra ngoài.
Dịch Phong ngửi mà thấy cực kì bất ngờ vui vẻ.
Nói đến đánh đánh giết giết hắn thật sự không có tự tin, nhưng nếu bàn về ăn uống hưởng thụ hắn không phục ai cả!
Mùi rượu vừa bay ra ngoài!
Hắn biết ngay đây là rượu ngon chân chính, tuy không so được với thứ hắn tự tay ủ nhưng cũng có thể uống vài hớp đỡ ghiền.
Bây giờ xem ra.
Lúc đâu không lấy mấy cái chai lọ kia chỉ để lại mấy bình hồ lô này là lựa chọn chính xác, buồn cười đám thực khách ở đại sảnh này đều là hạng người ham hư vinh, chỉ biết tốn tiền để bị lừa hoặc là nói chuyện khoác lác, hoàn toàn không có ai để ý đến hương thơm tỏa ra trong góc.
Chính vào lúc Dịch Phong âm thầm cảm khái, lại bị người ta giành mất lời thoại!
“Rượu ngon, thật đúng là rượu ngon!”
Ngước mắt nhìn qua.
Vậy mà lại là công tử tóc xanh, đang nhìn chằm chằm qua đây với ánh mắt nóng bỏng!
“Thật sự là rượu ngon!”
“Rượu ngon, vượt xa bất kỳ loại rượu nổi tiếng nào ở tửu lâu này!”
Vị công tử kia nhìn đến độ mắt sắp tỏa ra ánh sáng xanh, giọng nói lại đè thấp xuống không ít, dường như sợ bị người ta chú ý, có cảm giác kích động khi gặp được báu vật vô song.
Vừa nhìn chính là kẻ yêu rượu như mạng!
Hay lắm...
Thật không ngờ tên nhà giàu đời thứ hai này lại hiểu rượu như vậy?
Dịch Phong không khỏi đánh giá cao hơn, dùng chiến thuật khiêm tốn ôm quyền.
“Quá khen rồi.”
Không đợi hắn lên tiếng người kia đã bưng mấy món ngon trên bàn, bước nhanh qua đây, gương mặt lộ vẻ chân thành tha thiết có ý muốn làm quen.
“Huynh đài đừng trách.”
“Ban nãy tại hạ không có mắt, nhất thời lỡ lời, nếu huynh đài không chê chúng ta cùng ngồi uống chung nhé?”
Giỏi lắm.
Chớp mắt đã ghép bàn lại, thật đúng là người yêu rượu như mạng!
Thịnh tình khó chối từ, Dịch Phong cũng rộng lượng đồng ý.
“Cũng được.”
Cái gọi là không đánh không quen biết, người ta có thể bưng đồ ăn có giá trị phi phàm đến ghép bàn, mình chỉ lấy chút rượu làm quen bằng hữu cũng đâu có việc gì?
Tiền hay không không quan trọng, mấu chốt là tri âm khó tìm.
Quan trọng hơn nữa là vừa nhìn đã biết tóc xanh lá đời thứ hai này cũng có chút thực lực, là người chơi game chuyên nghiệp, nói không chừng có thể thăm dò được những tin tức khác.
Hai người ăn nhịp với nhau.
Ngồi cùng một bàn rõ ràng trong mắt có thêm vài phần thân thiết.
Công tử tóc xanh ôm quyền hành lễ, nét mặt vui mừng kinh ngạc.
“Đa tạ huynh đài.”
“Tại hạ Quy Vạn Hải, sinh ra đã yêu rượu như mạng, hiếm khi gặp được người hiểu rượu như huynh đài, lúc này mới biết tại sao huynh đài lại coi thường những loại rượu ở đây, thật sự hổ thẹn!”
Dịch Phong mỉm cười xua tay.
“Ta tên Dịch Phong.”
“Câu này của ngươi xa lạ quá, nếu là người hiểu rượu cùng thưởng thức cũng là một chuyện vui vẻ, chính là kiểu gặp được tri âm ngàn ly vẫn ít.”
Quy Vạn Hải nghe vậy yên lặng, ý cười trong mắt càng đậm.
“Gặp được tri âm ngàn ly vẫn ít, gặp được tri âm ngàn ly vẫn ít...”
“Hay lắm, rất hay. Huynh đài không chỉ biết rượu hiểu rượu, văn chương cũng rất tài ba, hôm nay gặp nhau thật sự là chuyện vui trong đời, quả thật là ngàn ly vẫn ít!”
Chỉ vài ba câu.
Quy Vạn Hải cảm thấy có vài phần kinh ngạc, gần như bị người lần đầu gặp là Dịch Phong làm cho chấn động.
Hắn ta là con trai của hải chủ, tương lai là thủ lĩnh hải tộc hoang cổ, địa vị vô cùng tôn quý, đáng tiếc trời sinh tính tình ung dung phóng đãng, không hề quan tâm những chuyện khác chỉ thích mỗi uống rượu.
Hàng vạn năm nay.
Đây là lần đầu tiên hắn ta gặp một người tri âm như vậy, không khỏi càng thêm yêu thích.
Càng nói càng ăn ý, Quy Vạn Hải mỉm cười nhìn về phía hồ lô đựng rượu.
“Dịch huynh, rượu này của huynh thơm nồng thuần hương, chắc là báu vật cất giấu ngàn năm hiếm có nhỉ?”
Hắn ta đi lại nhân gian đã mấy vạn năm, có rượu ngon nào chưa từng thấy.
Hôm nay có thể buông bỏ thân phận, nói lời khen ngợi với rượu ngon trước mặt này, tất nhiên là vì yêu chim yêu cả lồng, vì Dịch Phong là người chung chí hướng hiếm có.
Vừa hiểu rượu lại không ăn hải sản, tu sĩ nhân gian như vậy thật sự rất khó gặp.
Người đời thường nói, thưởng thức rượu nhưng thứ uống là tâm trạng.
Lúc này cũng như thế.
Rượu ngon còn chưa vào miệng, Quy Vạn Hải đã nổi hứng, không biết bao lâu chưa được vui vẻ tự tại như vậy.
Đối diện với lời khen liên tiếp, Dịch Phong chỉ cười không nói.
Rượu này quả thật tạm được, nhưng cũng chỉ ở mức không tệ thôi, tiểu ca tóc xanh này là người rành rẽ, không đến mức khiến hắn lâng lâng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận