Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 760: Đều là may mắn (1)

Trong chốc lát, các trưởng lão của Tinh Thần Phong cùng những đệ tử khác đều lần lượt tiến tới để kết thân với Dịch Phong. Điều này làm cho Dịch Phong vui mừng cười miệng đến tận mang tai.
Đến bây giờ, cuối cùng hắn cũng có thể cảm nhận được cảm giác được mọi người tâng bốc khen ngợi. Điều này thật khác với trước đây. Trước đây ở Bình Giang thành, hắn cũng luôn được vây quanh bởi những ông bà già ở đó, nhưng vậy thì có nghĩa gì? Hắn triển lộ cho bọn họ xem chút sức lực là bọn họ không khỏi bàng hoàng, một đám người già nua thần kinh chậm chạp.
"Được rồi được rồi, mọi người lui xuống trước đi" Đúng lúc này, Liễu Ngôn đi tới và nói.
Nghe vậy, đám đông đang hào hứng liền tản ra mỗi người một ngả. Nhưng ngay cả khi Liễu Ngôn có nói như vậy, trong lòng nàng ta vẫn không thể bình tĩnh được. Phải nói rằng tên tiểu tử đứng trước mặt lúc này thực sự khiến nàng ta phải nhìn với một ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ.
Thật sự chỉ cần một đêm đã luyện thành viên mãn Nhất Niệm Chỉ, lại còn chơi lại Quách Thế Kiệt một vố đau điếng.
Trước đó, nàng ta thậm chí còn không dám nghĩ về việc này.
"Nói đi, ngươi muốn cái gì?" Liễu Ngôn nhẹ nhàng nói.
"Hừm..."
Dịch Phong gãi gãi đầu, có chút khó khăn, bởi vì nhất thời hắn cũng không biết bản thân mình thích gì.
"Chọn sau có được không?" Dịch Phong hỏi.
"Được!" Liễu Ngôn đồng ý, nàng ta càng ngưỡng mộ Dịch Phong hơn.
Nếu những đệ tử khác có cơ hội như vậy, e rằng bọn họ đã sớm nói luôn rồi, nhưng tên tiểu tử này không hề nóng vội mà chờ sau này mới nói.
Thật sự không giống với những người bình thường.
"Tuy nhiên, hôm nay ngươi đã khiến cho Quách Thế Kiệt chịu tổn thất rất lớn. Ta e rằng hắn ta là sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu, thậm chí có thể hắn ta sẽ âm thầm hãm hại ngươi, cho nên ngươi tuyệt đối phải cẩn thận." Liễu Ngôn lại nhắc nhở.
"Chỉ là Luân Hồi Tiên Cảnh rác rưởi thôi mà, ta không sợ." Dịch Phong phẩy phẩy tay.
Điều này làm cho khuôn mặt của Liễu Ngôn khẽ nhăn lại. Dựa vào đâu mà tiên nhân này lại không sợ Luân Hồi Tiên Cảnh?
Đương nhiên, nàng ta vẫn phải nói thêm: "Lần trước ta đã nói với ngươi, hắn là Cửu Chuyển Huyền Tiên, chứ không phải Luân Hồi Tiên Cảnh như ngươi nói."
"Ồ, ta nhớ nhầm, nhưng cũng chỉ là rác rưởi không hơn không kém mà thôi, ngươi đánh giá cao hắn ta rồi." Dịch Phong bình tĩnh nói.
Cuối cùng Liễu Ngôn cũng không nhịn được, liền hỏi: "Rốt cuộc sao ngươi lại có lòng tin như vậy, ngươi không sợ hắn sao? Không sợ Cửu Chuyển Huyền Tiên sao?"
"Bí mật" Dịch Phong mơ hồ nói.
"Bí mật?" Liễu Ngôn cười khanh khách.
Tên tiểu tử trước mặt nàng ta thực sự có bí mật gì đó mà nàng ta không thể nhìn ra sao?
Tên tiểu tử này cái gì cũng đều tốt, chỉ là hơi khoe khoang một chút. May thay, đó cũng không phải là một vấn đề lớn.
"Phải rồi, ta nói với ngươi chuyện này" Liễu Ngôn nói.
"Phong chủ mời nói."
"Bảy ngày nữa sẽ có một cuộc thi lớn dành cho những người mới, tất cả các ngươi đều phải tham gia".
"Cuộc thi lớn dành cho những người mới?"
"Thi đấu võ thuật sao?"
"Không phải." Liễu Ngôn lắc đầu nói: "Theo quy định trước đây, đúng ra ngươi phải được đưa vào núi để săn bắt yêu thú rồi mới được xếp hạng".
"Nhưng ngươi cũng đừng đánh giá thấp nó".
"Sau núi có vô số loài yêu thú, cao thấp đủ cả. Với thực lực của mình, ngươi chỉ có thể săn bắt được một số yêu thú cấp thấp.
Điều này có nghĩa lúc ngươi săn bắt yêu thú cấp thấp, ngươi cũng phải ngăn chặn các cuộc tấn công từ những con yêu thú cấp cao."
"Đương nhiên, quy tắc quan trọng nhất là giữa các đệ tử có thể có sự tranh giành lẫn nhau..."
Nghe xong, Dịch Phong chợt chau mày. Hắn có vẻ đã hiểu.
Điều thật sự quan trọng trong cuộc thi này chính là sự tranh giành giữa các đệ tử.
Một đệ tử có thực lực mạnh, thậm chí là người có thể có được xếp hạng cao mà không cần phải săn bắt yêu thú cấp thấp.
Đến lúc đó sự cạnh tranh sẽ vô cùng tàn khốc, khó có thể tưởng tượng được.
"Có bao nhiêu người tham gia?" Dịch Phong hỏi.
"Theo như ngươi đã thấy lần trước, có khoảng bốn đến năm nghìn người. Ngoại trừ ngươi là tiên nhân ra, những người cấp thấp nhất đều địa tiên" Liễu Ngôn vừa nói vừa nhìn Dịch Phong.
Điều này khiến khuôn mặt của Dịch Phong tối sầm. Tiên nhân thì sao?
Đồng thời, trong lòng hắn cũng bắt đầu có sự nghi ngờ.
Liệu có thể đưa những trưởng lão ở hậu hoa viên tới đây để giúp hắn được không?
"Nói tóm lại, lần này ta giao cho ngươi một nhiệm vụ. Nếu ngươi có thể xếp hạng trong số năm trăm người đứng đầu, ta có thể đồng ý với ngươi thêm một yêu cầu nữa" Liễu Ngôn nói.
"Được" Dịch Phong đồng ý.
Cho dù đến lúc đó có thế nào thì cứ đồng ý trước đã rồi tính, dù sao thì cơ hội được yêu cầu càng nhiều càng tốt.
Sau khi Dịch Phong rời đi, ánh mắt của Liễu Ngôn vẫn chú ý đến hắn rất lâu.
"Ai dà!" Nàng ta thở dài một tiếng.
"Tên tiểu tử này, chỉ một đêm đã có thể luyện thành viên mãn Nhất Niệm Chỉ, trước giờ thật sự chưa từng nghe chưa từng thấy, chứng tỏ khả năng tu luyện tiên kỹ của hắn là thiên phú!"
"Chỉ tiếc là, ta vừa mới nhìn được căn cốt của hắn, tất cả đã sớm đã chủ định đến tuổi này hắn mới có thể thành tiên nhân rồi!"
"Quả thực đáng tiếc."
"Nhưng bây giờ hắn đang có tu vi thiên tiên, với thành tựu này trong tương lai e rằng có thể vượt qua cả Nhật Nguyệt Tông".
Bạn cần đăng nhập để bình luận