Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 992: Lời đàm tiếu

Nếu không chỉ cần Dịch Phong trả lời chậm chạp hoặc là không đáp lại, thứ chờ đợi Dịch Phong ở phía sau, sẽ là một loạt chất vấn.
Như thế, chỉ cần Dịch Phong là giả, chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở.
Quả nhiên, Tôn Tử Mi vừa nói xong lời này, sắc mặt Thi Thanh Vũ cũng thay đổi.
Trước đó nàng không chuẩn bị nhiều như thế, càng không có nói cho Dịch Phong biết nhiều thứ như vậy.
Phát giác được sắc mặt Thi Thanh Vũ khẽ biến, khóe miệng của bảy tám tên trưởng lão trong đó bao gồm cả Tôn Tử Mi đều khẽ nhếch lên.
Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Dịch Phong.
"Há, chứng minh, rất đơn giản!"
Dịch Phong sờ sờ mũi, thờ ơ nói: "Trên mông tông chủ các ngươi có một nốt ruồi, cái này có tính không?"
Lời này vừa nói ra ra, nụ cười lạnh trên mặt đám người Tôn Tử Mi bất ngờ đông cứng.
Mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Sắc mặt Thi Thanh Vũ cũng mãnh liệt trầm xuống.
Giữa đại điện.
Tràn ngập yên tĩnh, đến cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được.
Nhất là Tôn Tử Mi, bị nghẹn họng không nói được lời nào, một đống lý do thoái thác và ứng đối hắn đã nghĩ sẵn nhưng lúc này lại không nói được câu nào.
"Tiểu tử, ngươi đừng có nói bậy."
Nhịn rất lâu, nhưng đúng là chỉ nói ra được một câu như thế.
"Sao ta lại là nói bậy, như thế này còn chưa thể chứng minh quan hệ thanh mai trúc mã thân mật của chúng ta sao?"
Dịch Phong trực tiếp hỏi vặn lại.
"Ngươi..."
Lời nói này của Dịch Phong trực tiếp khiến Tôn Tử Mi tức giận, hắn nghiêng đầu đưa ánh mắt nhìn về phía Thi Thanh Vũ: "Tông chủ, tiểu tử này khinh nhờn người như thế, lẽ nào ngươi mặc kệ như thế sao?"
Vốn dĩ Thi Thanh Vũ là vẻ mặt sương lạnh, thậm chí suýt chút nữa động thủ với Dịch Phong, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Tôn Tử Mi, nàng đè tức giận trong lòng xuống.
Mà trầm mặt nói: "Hắn nói hoàn toàn cho chính xác, đúng là như thế".
"Nhưng mà... Nhưng mà..."
Sắc mặt Tôn Tử Mi rất khó coi, không cam lòng nói: "Tiểu tử, chuyện ngươi nói là thứ hoàn toàn không có bằng chứng!"
"Ha, lẽ nào đại trưởng lão cảm thấy ta cũng đang nói láo?" Thi Thanh Vũ lạnh giọng hỏi: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn bổn tông chủ cởi quần xuống để chứng minh cho ngươi hay sao?"
"Không dám".
Tôn Tử Mi vội vàng nói, hắn không muốn Thi Thanh Vũ đội cho hắn một cái mũ phạm thượng.
Thấy thế.
Thi Thanh Vũ cười lạnh, đôi mắt đẹp của nàng vô thức liếc nhìn Dịch Phong một cái Nàng lại coi trọng Dịch Phong thêm hai phần.
Cứ cho là lời nói của Dịch Phong rất mạo phạm với nàng, nhưng không thể không nói đây là một quyền rất mạnh đối với Tôn Tử MI.
Bởi vì chính như bản thân Tôn Tử Mi nói, đây vốn dĩ là thứ không thể chứng minh.
Cho dù trong lòng mọi người đều biết rõ, căn bản không có nuốt ruồi này, nhưng cũng vẫn như cũ không có cách nào cả, bởi vì bọn họ thật sự không thể nào ép nàng cởi quần ra để chứng minh.
Vì thế chiêu mưu kế này của Dịch Phong, nhìn thì có chút không chịu được, nhưng thật ra rất cao minh.
Bây giờ Dịch Phong đã chứng minh được quan hệ với ta, hiện tại hẳn là các ngươi không còn gì muốn nói đúng không? Thi Thanh Vũ từ trên cao nhìn xuống hỏi Nghe vậy.
Các trưởng lão muốn chất vấn yên lặng không nói gì, sắc mặt khó chịu giống như ăn phải phân vậy.
Bọn họ nghĩ ra đủ loại phương pháp ứng đối, thể son sắt có thể khiến Dịch Phong lộ ra sơ hở, thế mà không ngờ được lại bị một chiêu của Dịch Phong bức cho không nói được lời nào.
"Nếu đã như vậy, các ngươi lui xuống đi, chọn ngày đẹp để ta với hắn thành thân".
"Hắn không môn không phái, phù hợp với sức quy củ truyền thừa của lão tổ."
"Vì thế, sau khi chúng ta thành thân, hi vọng các vị trưởng lão đừng lấy quy củ này ra đến tìm bổn tông chủ."
Giọng nói của Thanh Vũ không chút khách khí truyền ra, thậm chí trực tiếp làm rõ mọi chuyện.
"Vâng!"
Sắc mặt đám người Tôn Tử Mi phát lạnh, lui ra ngoài.
Sau khi thấy mọi người đã rời đi hết, Dịch Phong thở phào một hơi, vẻ mặt nhẹ nhõm ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, bóc chuối tiêu ăn.
Thi Thanh Vũ lạnh lùng đứng nhìn hắn.
"Ngươi mạo phạm ta như vậy, không sợ ta giết ngươi ngay tại chỗ sao?" Thi Thanh Vũ chậm rãi hỏi.
"Ngươi là người thông minh." Dịch Phong thờ ơ nói: "Còn nữa, đối với ngươi mà nói, ngươi cũng không sợ những lời đàm tiếu kia."
Thi Thanh Vũ ngẩn người.
Dường như nàng đang tự hỏi bản thân mình đúng như Dịch Phong nói.
Sau một hồi lâu, nàng cười, tán thưởng nói: "Lần này ngươi làm không tệ, rất tốt".
"Có điều, ngươi còn cần ở chỗ này một đoạn thời gian, đợi địa vị của ta triệt để ổn định, ngươi mới có thể rời đi, đương nhiên thời gian này sẽ không lâu, nhiều nhất một hai tháng".
"Được".
Dịch Phong gật đầu.
Tuy chuyện hắn tìm đồ đệ cũng rất gấp, nhưng ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi, có đầy đủ lộ phí mới có thể làm việc tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận