Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 869: Thực sự có một cái Thánh địa giống y hệt như hắn miêu tả ! (2)

Mười...
Mười mấy món đồ Tiên Khí đỉnh cấp?
Mà Tằng Nhậm Đồ tựa như cũng đã nhận ra mọi chuyện không tâm thường, sắc mặt trầm xuống, xoay người muốn chạy.
Nhưng mà hắn ta vừa mới xoay người, một cái nồi to trực tiếp quay cuồng mà bay đến, úp hắn ta vào trong đó.
Tiếp sau đó.
Một cây gắp than đáp xuống, mang theo lửa thiên bay đến, đốt ra ngọn lửa ngập trời ở dưới đáy nồi.
"A?"
Trong lúc nhất thời, Tầng Nhậm Đồ bị phong ấn trong nồi truyền ra tiếng kêu thảm thiết.
Nhưng tiếng kêu thảm thiết mới phát ra, cái nồi lại bay lên trời.
Quay cuồng.
Sau vài nhịp thở, Tằng Nhậm Đồ bốc hơi thành không khí, trực tiếp hồn phi phách tán.
Ngọn lửa rút đi.
Lại là một cái gáo nước lấy nước thiên bay đến, đổ vào trong nồi.
Một đống quả cầu thép tỏa khí tức đỉnh cấp ra không khí xung quanh, bắt đầu từ từ nổi lên trên mặt nước.
Sau khi làm sạch đáy nồi, bàn tay Khương Chí vung lên, đem tất cả các món đại Tiên Khí thu hồi lại.
Một quá trình lưu loát như vậy, đã sớm khiến cho hai người Lý Hồng Thiên và Hoang Thanh Thiên đứng một bên xem đến choáng váng cả hai mắt, giống như đồ quê mùa nhìn thấy điều gì đó kỳ lạ.
Mà trên cơ thể, đã sớm chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Đặc biệt là Hoang Thanh Thiên, đang sống mà giống như bị hư thoát.
Nếu không có Lý Hồng Thiên và hai người Lục Trọng đến đây, có lẽ hiện tại số phận của Hoang Thanh Thiên hắn cũng có kết cục giống như Tằng Nhậm Đồ, có phải không! ?
Nghĩ lại lại cảm thấy đáng sợ!
"Xem ra, Lục Trọng không có nửa phần khoa trương, thực sự có một cái Thánh địa giống y hệt như hắn miêu tả!" Lý Hồng Thiên đại ra nói.
"Ta cảm thấy Lục Trọng miêu tả còn kém một chút, Khương Chí này chỉ tùy tiện là lấy ra mười mấy món đồ Tiên Khí đỉnh cấp, có chỗ nào là Thánh địa nữa chứ, rõ ràng đây chính là Thần địa mà!"
Hoang Thanh Thiên không nhịn được mà sửa lại.
"Đúng vậy!"
Hai người cảm khái vạn phần.
Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy vạn phần may mắn.
Ít nhất bọn họ đã chọn đúng đội rồi, phải cùng người này tạo dựng mối quan hệ.
Nhưng mà, nếu như có thể gần thêm một chút thì tốt rồi.
Nghĩ như vậy, hai người không nhịn được liếc nhìn nhau, đồng thời cả hai quỳ xuống.
"Xin hỏi Khương Chí Châu Chủ có thiếu thủ hạ không?"
"Các ngươi..."
Khương Chí cạn lời nhìn hai người, nói: "Các ngươi đường đường là hai đại Châu Chủ của Trung Tam Châu, đi theo ta là chuyện gì chứ".
"Mong Khương Chí Châu Chủ chấp nhận".
Hai người kiên định bất di bất dịch.
"Ai dà."
Khương Chí đỡ trán.
Nhưng mà nhớ đến chuyện trấn thủ truyền tống trận, khả năng sẽ vẫn cần đến không ít người, nhận thêm hai người hình như không phải không thể.
"Có thể, thật ra là có thể, nhưng mà đi theo ta, các ngươi sẽ không có được những đãi ngộ thoải mái của Châu Chủ như vậy."
"Không có việc gì, bao ăn bao ở là được."
Hai người vội vàng lên tiếng, sắc mặt tràn đầy sự kích động.
Mà ở một bên.
Đám thuộc hạ kia của Khương Chí cũng kích động đến không chịu được, thần sắc tràn ngập sự cuồng nhiệt.
Rốt cuộc bọn họ cũng biết, vì cái gì mà Khương Chí cung kính với hai gã Nhân Tiên như vậy.
Cuối cùng cũng biết được tại sao Khương Chí không cần chuẩn bị bất cứ cái gì cả, trực tiếp đánh trả trở lại.
Mười mấy món Tiên Khí.
Còn có sự tồn tại của hai vị Nhân Tiên.
Còn cần phải chuẩn bị sao.
Mà đám làm thuộc hạ như bọn họ, tiền đồ sau này cũng không phải lo!
Nhưng mà.
Lại có một người trong số đó ngửa mặt lên nhìn trời, bàn tay không ngừng run rẩy.
Nước mắt cũng như muốn chảy xuống.
Trời ơi.
Chuyện kinh động lên đến tận cửa như này là sao vậy!
Mọi chuyện phát sinh hoàn toàn không giống như bản thân mình tưởng tượng!
Không phải nói trở về sẽ được trọng dụng sao, mọi chuyện sao lại biến thành như thế này!
Lúc trước.
Tại sao lại muốn tạo phản chứ! Có thể đoán trước được rằng, tuy rằng hiện tại hắn còn chưa bị bại lộ, nhưng nếu tiếp đến Khương Chí điều tra một chút, hắn căn bản không giấu được.
Nghĩ đến điều đó, hắn cầm lấy chủy thủ, đưa đến vị trí đầu quả tim của mình...
Thời gian.
Đảo mắt đã trôi qua nửa tháng.
Đảo Ám Ảnh.
Tay trái Dịch Phong là ấm trà, tay phải cầm quạt hương bồ.
Cúi đầu.
Là một trăm đệ tử Địa Tiên của hắn.
"Lần này đi ra ngoài, có vài chuyện, một vài yêu cầu cần nhắc nhở các ngươi."
"Đầu tiên phải khiêm tốn".
"Muốn các ngươi phải luôn nhớ kỹ, các ngươi chỉ là Địa Tiên, nhớ chưa?"
"Cho nên muốn các ngươi lúc nào cũng phải hiểu rõ tu vi của mình, không cần đi rêu rao khắp nơi."
Dịch Phong quát.
"Rõ !"
"Chúng ta chỉ là Địa Tiên".
Các đệ tử tôn kính gật đầu.
Nghe vậy.
Dịch Phong mới gật gật đầu, nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Tuy rằng đa số tên của đám đệ tử này hắn đều không nhớ tên, nhưng tốt xấu gì cũng là đệ tử của hắn, cũng xem như là có chút cảm tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận