Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1962: Sơ suất (3)

Dứt lời, đôi mắt đẹp của Vũ Văn Thiển Nguyệt trợn tròn!
Nàng chính là tôn giả đại nhân của đảo Phong Tuyết, từ khi còn trẻ thành danh tới nay đã là thiên kiêu thần nữ cao cao tại thượng, ngay cả đảo chủ đại nhân cũng có chút coi trọng, tương lai tuyệt đối là nhân vật lớn có thể vang danh tứ phương, lại bị người xem như nha hoàn!
Nhục nhã!
Đây thực sự là một sự sỉ nhục lớn!
Sắc mặt Vũ Văn Thiển Nguyệt xanh đỏ luân phiên, cắn răng nắm chặt ngón tay ngọc!
"Cái gì?!"
"Ngươi! Ngươi dám để bản tôn..."
Vừa nói được một nửa, nàng ta lại không dám nói tiếp nữa.
Dịch Phong lạnh nhạt nhìn lại, chỉ là nhíu mày đã có một loại khí tràng đáng sợ như trời sụp đất sụp!
Cái chết chỉ trong nháy mắt!
Quá đáng sợ...
Người này thật sự mạnh đến khủng bố!
Loại uy thế này, cho dù so sánh với đảo chủ đại nhân sâu không lường được cũng không kém bao nhiêu, cũng không phải mình có thể ứng phó!
Vũ Văn Thiển Nguyệt cả kinh đến mặt không có chút máu.
Chỉ đành cắn răng cúi đầu, chịu khuất nhục không dám nói nữa.
Nàng ta tuyệt đối không nghĩ tới Dịch Phong lại có thể mạnh đến mức này!
Tên gia hỏa chết tiệt này rõ ràng mạnh mẽ như thế, lại một mực làm bộ tu vi thấp, còn không tiếc trà trộn vào ngoại môn che mắt người khác, tâm cơ thật sâu!
Lần này thật sự là sơ suất...
Nàng ta nóng lòng bắt được người này lập công cũng xem nhẹ thân phận của Dịch Phong, hắn chính là hậu nhân của Quách Kiếm Nam, cũng không phải hạng người hời hợt, há lại thật sự là con kiến hôi chứ!
Đều trách mình nhất thời tham công liều lĩnh, lật thuyền trong mương!
Giờ này khắc này.
Vũ Văn Thiển Nguyệt cúi đầu trải trên mặt đất, cảm thụ được khuất nhục lớn lao, rốt cục thấy rõ lá bài tẩy của Dịch Phong, hối hận đến xanh ruột.
Sớm biết như vậy.
Vừa rồi nàng ta nên xin đảo chủ, cầu được mấy vị đại năng tương trợ!
Thế nhưng chuyện đã đến nước này, nàng ta hối hận đã muộn.
Đối mặt với Dịch Phong đáng sợ này, nàng ta chỉ đành thu hồi mọi suy nghĩ.
Tuy nói thế cục ngoài dự liệu nhưng cũng không ảnh hưởng đến đại cục, dù sao Quách Kiếm Nam đã trở thành mục tiêu của mọi người, chỉ cần hắn có sai sót, Dịch Phong này tuyệt đối không còn chỗ dựa nữa.
Lùi lại một vạn bước.
Chỉ cần có một vị đại nhân nào đó đến đây, người này cũng chắp cánh khó thoát!
Mình không thắng được hắn, chẳng lẽ đại nhân trong đảo còn không bằng nam nhân tâm cơ này?
Không có khả năng này!
Giữ được núi xanh ở đây thì không sợ không có củi đốt, chỉ cần nhịn qua nhất thời, cười đến cuối cùng mới là người chiến thắng, so với thành tựu nghiệp lớn trong tương lai, khuất nhục nhỏ này tính là cái gì!
Nghĩ đến đây.
Đáy mắt Vũ Văn Thiển Nguyệt hiện lên vẻ ác độc, cắn răng gật đầu lên tiếng.
"Được."
"Bản... Ta nguyện làm nô bộc của ngươi!”
Dịch Phong thản nhiên gật đầu, thuận miệng phân phó một tiếng.
"Ừm, coi như ngươi thức thời."
"Ta đi ngủ trưa một lát, ngươi thu dọn dụng cụ pha trà trên bàn, lại quét viện một lần."
Nói xong, Dịch Phong thảnh thơi đứng dậy trở về phòng.
Nhìn bóng lưng rời đi không kiêng nể gì, Vũ Văn Thiển Nguyệt oán hận đứng dậy, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng đầy khuất nhục, thế nhưng chuyện đã đến nước này, nàng ta chỉ có thể cúi đầu thu dọn đồ uống trà, trong lòng không ngừng mắng chửi.
Nam nhân đáng ghét, dám để bản tôn làm nô!
Đợi đến khi bản tôn khôi phục tu vi vài phần sẽ lập tức truyền tấn, chỉ cần chư vị đại nhân giá lâm, chắc chắn dạy ngươi làm trâu làm ngựa, hối hận ngàn vạn lần!
Chớp mắt đã mấy ngày sau.
Mấy ngày nay, đảo Phong Tuyết triệu tập tất cả tinh anh, vận dụng tất cả lá bài tẩy, lần thứ hai huyết chiến với Kiếm Tôn Vô Địch Quách Kiếm Nam.
Trận chiến này đánh đến thiên hôn địa ám.
Cao thủ Hoang Cảnh tầng tầng lớp lớp, lão quái ẩn thế liên tiếp xuất hiện, đại đạo lực tung hoành ngàn vạn dặm, ngay cả hãn hải phía bắc đảo Phong Tuyết cũng bị quấy đến long trời lở đất.
Đối mặt với đảo Phong Tuyết thâm hậu, đám người Quách Kiếm Nam rốt cục không địch lại.
Kiếm Tôn Vô Địch trong truyền thuyết, bỏ chạy!
Vị tiền bối vang danh một thời này đột nhiên xuất hiện đã đủ để cho thế lực khắp nơi chấn động, hiện giờ lại bại ở đảo Phong Tuyết do một tay sáng lập, càng khiến các vực xung quanh khiếp sợ.
Dù cho Nguyên Tinh chính là Tử Tinh, Quách Kiếm Nam cũng rất có thanh danh, trận chiến này lưu truyền rộng rãi khiến hàng ngàn tu sĩ chấn động!
Sau trận chiến này.
Tuy rằng đảo Phong Tuyết thắng hiểm nhưng nguyên khí cũng thương nặng, cho dù bắt được một vị yêu tôn cũng không có tác dụng lớn, khó có thể bù đắp tổn thất chiến lực, chỉ đành nghỉ ngơi dưỡng sức, chỉ sợ vạn năm khó trở về đỉnh phong.
Ngoại trừ phát ra lệnh trừ ma truy nã Quách Kiếm Nam, không có bất kỳ động tác nào.
Loại phản ứng này chọc cho khắp nơi suy đoán không ngừng, đảo Phong Tuyết từng vì trừ ma mà thành lập, trong lúc nhất thời thanh danh càng thêm lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận