Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2077: Thật đúng là thần tiên tụ hội (2)

Hai ông lão hỏi vô tri, Trần Thương Vân lại không dám sơ ý thất lễ, nếu đã hỏi ra miệng rồi ông ta chỉ đành cung kính nhìn về phía chủ vị, thấy tinh chủ đại nhân thản nhiên gật đầu, bấy giờ mới dám ôm quyền hành lễ, sau đó dẫn hai người vào quán trà, đến gần phía trước giới thiệu.
“Vị này là châu chủ Nam châu chúng ta!”
“Vị này là chủ nhân Phong Đô quản lý mười châu ở Nam châu chúng ta!”
Lên tiếng nói hai câu, hai ông lão đã hoảng hốt trợn mắt!
Bàn ngoài cùng này, vậy mà lại là chủ nhân Phong châu và châu chủ, kẻ bề trên khủng khiếp như thế lại ghé đến quán trà nhỏ ở trấn Thanh Hà?!
Hai người vội vã hành lễ, giọng điệu run rẩy càng thêm rõ rệt.
“Tham kiến hai vị đại nhân!”
Nhưng bọn hắn vừa dứt lời, hai vị đại lão lại xua tay, ôn hòa lên tiếng.
“Không dám nhận, không dám nhận…”
Thái độ bình dị gần gũi đó khiến hai người giật mình hoảng hốt, dân chúng trấn Thanh Hà ngoài quán trà, ánh mắt lóe lên vẻ khó tin.
Trong quán trà.
Trần Thương Vân vẫn tiếp tục lên tiếng giới thiệu, ngặt nỗi kiến thức của ông ta có hạn, rất nhanh đã gặp khó khăn.
“Vị này là vực chủ Nam vực của chúng ta…”
“Vị này…”
May mà vẻ mặt các vị khách quý đều ôn hòa, chẳng những không chút giận dỗi, ngược lại còn tự báo tên.
“Ta là chủ nhân tiên vực Linh Lung.”
“Ta là chủ nhân tiên vực Bắc Giang.”
“Ta tạm thời quản lý tiên vực Thanh Việt…”
Càng tiến về trước giọng điệu của các vị khách quý càng thêm ôn hòa, ngữ khí cũng bắt đầu khiêm tốn hơn, thậm chí có người gật đầu mỉm cười, bình dị gần gũi đến mức không bình thường.
Dân chúng trấn Thanh Hà ở phía xa lại tê hết cả da đầu, trăm ngàn người ngơ ngác đứng tại chỗ, người này còn há miệng to hơn cả người khác.
Chủ nhân tiên vực!
Ông lớn cai quản tiên nhân một khu vực?!
Trời ạ...
Sống hơn nửa đời người, không ngờ lại có thể gặp được tiên nhân!
Vực chủ ngồi đầy đất, ai nấy đều là đại lão, ngay cả ông lớn thống lĩnh tiên vực cũng ngồi một đống trong quán trà, thật đúng là thần tiên tụ hội mà!
Trấn Thanh Hà có tài đức gì!
Cho dù phần mộ tổ tiên bốc khói xanh, cũng không có vinh quang như vậy?
Liên tục đi qua vô số bàn, trấn trưởng và lão tộc trưởng kinh hồn khiếp vía.
Quán trà cực kỳ quen thuộc ngày xưa đột nhiên trở nên quý giá không nói nên lời, bọn hắn càng đi toàn thân càng mềm nhũn, cho dù đã biết tại sao hôm nay thành chủ lại khiêm tốn như thế nhưng nhất thời cũng không thể tiêu hóa được chân tướng này.
Hai người chỉ cảm thấy gió lạnh sau lưng, chẳng qua chỉ đi vài bước, tự ti mặc cảm đã tràn ra khỏi gương mặt, đầu óc mơ màng, sắp mềm oặt ngã xuống rồi.
Mãi cho đến bàn cuối cùng.
Người trung niên tuấn lãng ngồi một mình chậm rãi lên tiếng.
“Bổn tọa là tinh chủ của Hợi tinh, may mắn được quản lý hưng tồn của vạn linh trời đất trăm năm cho đến nay.”
Giọng nói nhẹ nhàng vừa dứt, vạn vật tĩnh lặng.
Tròng mắt của hai ông lão gần như muốn rớt ra, gió lạnh thổi trên đỉnh đầu, như thể phần đầu sắp bị nứt ra vậy!
Tinh chủ...
Người vô thượng thống lĩnh vạn linh trời đất, vậy mà lại ở trước mắt mình?!
Chân tướng này đã vượt qua tưởng tượng quá nhiều, cũng vượt qua khả năng chịu đựng tâm lý của người phàm như ông ta, trừ đầu óc ong ong ra, ông ta không còn bất kỳ phản ứng nào nữa.
Hai chân mềm nhũn, ngồi bệt dưới đất.
Lão tộc trưởng cũng không hơn gì, hoảng hốt toàn thân run lên!
“Tinh, tinh tinh chủ đại nhân!?”
Tiếng nói phá vỡ sự yên ắng xung quanh, cũng khiến trên dưới trấn Thanh Hà trợn mắt líu lưỡi, chấn động trước nay chưa từng có như cuồng phong kéo tới.
Nhòm Từ Phượng Minh và Ngụy Tiểu Vi đứng cách đó mấy trượng, chỉ nhìn từ xa thôi cũng đã sợ đến biến sắc, người xung quanh mềm chân ngã xuống đất đếm không xuể, tiếng hít khí lạnh như gió thét gào!
Cả ngàn người vây quanh quán trà đều ngạc nhiên ngơ ngác, hai ông lão trong quán trà hoảng hốt mất hồn mất vía, cho dù đang ở bên trong nhưng bọn hắn lại thấy khó tin như đang nằm mơ.
Lão tộc trưởng run rẩy nhìn về phía thành chủ, giọng nói nhỏ như muỗi kêu không ngừng run lên.
“Đây, đây...”
“Tại sao chư vị đại nhân lại đến trấn Thanh Hà nhỏ bé của chúng ta...”
Câu này vừa thốt ra toàn trường vô cùng căng thẳng lẳng lặng nhìn qua, cảm giác hồi hộp phúc họa khó đoán bao trùm lên cả tiểu trấn.
Cho dù là Trần Thương Vân cũng không dám tự ý lên tiếng trả lời.
Chỉ có tinh chủ đại nhân ngồi một mình thản nhiên ngoái đầu, nhìn về phía nhà tranh với vẻ kính sợ.
“Chúng ta đến đây không có ý gì khác, chỉ đi cùng một vị tiền bối đến bái kiến Dịch tiên sinh.”
Vừa nói xong câu này, toàn trường yên tĩnh như tờ.
Thế trận lớn như vậy, thái độ cung kính đến thế, vậy mà lại đến vì Dịch tiên sinh, chân tướng này vô cùng khủng khiếp, nhấc lên sóng gió kinh người, hoàn toàn vùi lấp tâm can của tất cả mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận