Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2201: Tu tiên cái gì (1)

Nhìn thấy tất cả chuyện này.
Sí Ly quỳ rạp trên mặt đất, đã bị hù dọa cho thân thể yêu kiều run rẩy, bất an quỳ dưới đất thật lâu, đến đầu cũng không dám ngẩng lên.
Mãi đến khi Lâu Bản Vĩ ngồi ở trước người, cũng không biết theo cách nào mà đã ngậm một nhánh hoa hồng lên miệng, khôi phục lại khí chất tiêu sái ngày trước, đôi giày bóng loáng phản chiếu vẻ mỉm cười hòa nhã mê người.
“Tiểu tỷ tỷ.”
“Vừa rồi tên cặn bã kia quấy rầy hào hứng của chúng ta, tiểu tỷ tỷ có thể đừng học bộ dáng kia của hắn ta không.”
Nghe xong, Sí Ly vội vàng gật đầu đồng ý, đủ loại lấy lòng.
“Đại nhân nói đúng!”
“Tiểu nữ chắc chắn sẽ phục vụ đại nhân thật tốt, vì đại nhân học tất cả các điệu múa!”
Nghe thấy lời này.
Lâu Bản Vĩ mới hài lòng đứng dậy, tay trái đút túi, bày ra tạo hình phong tình lãng tử mê người, tay phải một chỉ ôn nhu điểm ra.
“Vậy thì sau này sẽ xem biểu hiện của tiểu tỷ tỷ rồi, mời tiểu tỷ tỷ bắt đầu biểu diễn.”
Vừa dứt lời.
Sí Ly đã từng là ma nữ, đã vội vàng đứng dậy thuần thục uốn éo, trong miệng ôn như cất tiếng hát, một cái nhăn mày nụ cười cũng vô cùng mê hoặc.
“Cảm ơn ngươi, bởi vì có ngươi, bốn mùa ấm áp…”
Nhín dáng múa động lòng người kia, Lâu Bản Vĩ hài lòng nằm ở trên ghế dài, cả mặt vui vẻ.
“Không tệ, không tệ!”
“Tiếp tục hát, tiếp tục múa.”
Mặc cho tinh hải ngàn vạn chấn động, một phương thế giới này vẫn ca múa mừng cảnh thái bình như cũ.
Trong lúc Sí Ly đang tận tâm phục vụ, Lâu Bản Vĩ đắm chìm trong ca múa thật lâu, cũng xem như hoàn toàn trải nghiệm cảm giác trai đẹp.
Mãi đến khi tất cả chủng loại đều làm một lần.
Cuối cùng hắn mới hài lòng tao nhã vỗ tay, sau đó đứng dậy thu ghế dài lại, thích ý duỗi lưng một cái.
“A…”
“Hôm nay coi như bản tra nam thưởng thức đến đây, ngày khác bàn tiếp!”
Tuy chỉ là thuận miệng nói một lời, Sí Ly cũng bị dọa cho phát sợ.
Nàng ta vội vã dừng nhảy múa quỳ xuống đấy hành lễ, trong mắt tràn ngập vẻ bối rối.
“Đại nhân thứ tội!”
“Xin cho tiểu nữ đổi một khúc ca múa khác, chắc chắn sẽ khiến cho đại nhân vừa lòng thỏa ý…”
Nói xong câu cuối cùng, âm thanh của Sí Ly càng ngày càng nhỏ, nàng ta nhẹ nhàng cắn môi đỏ cả mặt khó khăn nói.
Sau khi chứng kiến thủ đoạn vừa rồi của Lâu Bản Vĩ, nàng ta đã không cách nào ước lượng được thực lực của Lâu Bản Vĩ, kính sợ trong lòng đã đạt đến tình trạng trước nay chưa từng có, căn bản không dám có một chút sơ sót nào.
Nhìn thấy dáng vẻ hoa dung thất sắc kia, rồi lại có vẻ điềm đạm đáng yêu, đúng là tăng thêm mấy phần mị hoặc.
Cho dù Sí Ly có tuyệt mỹ thế nào, Lâu Bản Vĩ cũng không nhìn nhiều thêm, ngược lại ngước mắt nhìn về phía chân trời.
“Không cần.”
“Ngươi không cần phải căng thẳng như vậy, bản tra nam đúng là có chuyện quan trọng cần phải làm.”
Hắn đúng thật là có lòng thích cái đẹp, nhưng còn chưa đến mức vì tiểu tỷ tỷ quên chuyện lớn, bây giờ mấy người huynh đệ đang bận rộn ở các giới, cũng không biết tiến triển như thế nào, phải đi xem thử một chút.
Vừa nghĩ đến đây.
Lâu Bản Vĩ ôm Sí Ly lên, một tay xé rách không gian trước mắt, lách mình chui vào trong gợn sóng.
Tu vi cao thâm khó lường kia, tuyệt đối không phải là người mà ngàn vạn sinh linh có thể so sánh, thủ đoạn tùy ý xé rách không gian, càng là quỷ thần khó lường, cho dù lúc này tinh hải tràn ngập lưu quang trở về Vân Tinh, cũng không có một đạo thân ảnh nào cảm giác được bất kỳ dị động gì.
Chưa đến mây giây, Lâu Bản Vĩ đã biến mất ở trong vũ trụ sâu vô cùng vô tận.
Đúng vào lúc đó, ngàn vạn lưu quang cũng bộc phát đến gần Vân Tinh, cho dù bóng đêm dần sâu, cũng chiếu sáng cả bầu trời giống như ban ngày.
Trong một thôn làng ẩn thế.
Dịch Phong đứng ở cửa thôn ngửa mặt nhìn lên ánh sao đầu trời, cả mặt yên bình.
Sau khi trải qua nhiều chuyện, tầm mắt và nhận thức của hắn đã tăng lên không chỉ một cấp bậc, hắn đã sớm tập mãi thành thói quen với đủ loại thủ đoạn của tu sĩ, lúc này chỉ ngơ ngác đứng yên, trong đáy mắt có chút tò mò mà thôi.
Sau khi hắn báo tin tức, tạm thời cũng không có chuyện gì để làm, đã nhớ lại cái thôn nhỏ này, qua thời gian mấy ngày yên tĩnh, thuận tiện làm một chút mì long tu thay đổi khẩu vị.
Không ngờ được, tất cả mấy lão ca đều không thấy bóng dáng.
Lúc này nhìn thấy lưu quang chiếu sáng bầu trời đem, Dịch Phong mới đại khái đoán được có lẽ tu sĩ Vân Tinh có hoạt động gì đó, nên những lão ca kia mới rời khỏi thôn.
Không đợi hắn suy nghĩ nhiều, đột nhiên mấy đạo lưu quang dừng ở trước mắt.
Nhìn thấy đám người Lạc Hồng Phi đang thoải mái cười to, Dịch Phong cất bước lên tiếng chào hỏi.
“Mấy lão ca, có chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, lúc này mới nhìn thấy Dịch Phong, cũng càng thêm nhiệt tình đi đến ôm quyền, mồm năm miệng mười lên tiếng kể lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận