Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1137: Văn Thành Ngọc bị hố (2)

Xem như với nhu cầu của hai bên, đều là hợp tác cùng có lợi.
Bây giờ Văn Thành Ngọc đang thức tỉnh ở thời khác mấu chốt, bộc lộ khả năng rất lớn, thức tỉnh cũng cần tài nguyên to lớn.
Hắn hoàn toàn không bao giờ ngờ được, ngay thời khắc mấu chốt này, Tam Sinh Môn bỗng nhiên giải tán.
Mẹ nó. Cái này chẳng phải là hố cha chứ đâu.
Càng hố con mẹ nó cha chính là, lúc trước vì quan hệ hợp tác song phương tốt hơn, xây dựng tín nhiệm tốt đẹp, lúc trước hai bên đều lập lời thề với Thiên Đạo.
Văn Thành Ngọc lập lời thể: Dưới bất kỳ tình huống nào, đều hợp tác với mình Tam Sinh Môn, đồng thời sau khi thức tỉnh thành công, nhất định sẽ trở thành thái thượng trưởng lão khách khanh của Tam Sinh Môn. Trừ khi với tình huống Tam Sinh Môn đủ khả năng, không cho hắn đòi hỏi.
Tam Sinh Môn lập lời thê: Dưới bất kỳ tình huống nào, Tam Sinh Môn sẽ luôn dùng hết khả năng thoả mãn Văn Thành Ngọc dùng tài nguyên cần để thức tình, cùng với tất cả tiện lợi khác. Chỉ có điều ngoài định mức còn kèm theo điều kiện là, trừ khi Tam Sinh Môn giải tán. Dù sao Tam Sinh Môn giải tán, Tam Sinh Môn không đủ thể lực để thoả mãn Văn Thành Ngọc cần để thức tỉnh.
Bởi vì sự tồn tại của lời thể này, bây giờ hắn như là, hắn không những không tiếp tục được lấy những tài nguyên cần thiết, còn không có cách nào có thể tiếp tục hợp tác với các Đạo môn khác.
Dù sao nếu hắn làm trái lời thể Thiên Đạo kèm theo điều kiện duy nhất là Tam Sinh Môn không vừa lòng yêu cầu của Văn Thành Ngọc hắn. Chuyện khác hắn đều không được làm trái, tất nhiên cũng bao gồm Tam Sinh Môn giải tán.
Tuy lúc ấy hắn cũng nghĩ đến lời thể này có chút lỗ thủng, nhưng với Văn Thành Ngọc lúc đó mà nói, chuyện khác cũng không tính là gì, chỉ cần thoả mãn những gì hắn cần cho thức tỉnh là được.
Nhưng ai mẹ nó biết đâu, đúng là mẹ nó giải tán thật!
Văn Thành Ngọc tâm cảnh cực tốt giờ mặt cũng đen sẵm nghiêm lại, thân đang ở Phong Vân Tông, bởi vì trong cơn tức giận mà toàn bộ tông môn đã bị hắn giết hết một nửa.
Hắn đứng trên thi thể chồng chất, tay run run, lấy ngọc giản đầy huyết dịch ra.
"Trịnh Vũ, rốt cuộc ngươi có ý gì?"
"Ta mặc kệ ngươi là vì mục đích gì, nếu ngươi không thu dọn được cục diện rối rắm này, Văn Thành Ngọc ta sẽ không đội trời chung với Tam Sinh Môn các ngươi. Sau khi ta khôi phục tu vi, ngươi đừng có mơ kiếm được chút lợi gì từ ta."
Ngọc giản loé lên quang mang.
Tin tức đã được phát ra.
Chỉ chốc lát sau, ngọc giản truyền đến chớp động.
Văn Thành Ngọc bị hố có chút nóng nảy vội cầm ngọc giản lên.
Một đạo âm thanh thờ ơ truyền vào tai Văn Thành Ngọc, Văn Thành Ngọc tức giận đến nổi lục phủ ngũ tạng lộn hết lên.
"Ngốc quá, thật sự nghĩ mình quan trọng sao?"
"Còn lợi lộc gì, bổn phân sư mà thèm cọng lông gì của ngươi..."
Nghe vậy, mặt mày Văn Thành Ngọc dữ tợn, vừa định cầm ngọc giản lên trả lời, lại phát hiện ngọc giãn đã trở nên ảm đạm vô quang.
Quả nhiên.
Ngọc giản bên kia đã hoàn toàn xoá sạch liên hệ với hắn.
gi ".
Văn Thành Ngọc ép ngọc giản thành tro bụi, ngẩng mặt lên trời thét to, vô số khiến trúc khắc nơi đều bị nổ thành những mảnh nhỏ.
"Vì sao, rốt cuộc là vì sao?"
Ám Ảnh Đảo.
Chờ Tô Ngư Nhi tập hợp đủ tông lực, sau khi đưa hết Tiên Tinh mua bằng ma hạch trước đó, Dịch Phong bọc hành lý trên lưng, bắt đầu xuất phát đi tự tìm đường chết.
Đứng trên núi cao, Dịch Phong nhìn phương xa.
Thở dài một hơi.
"Ai dà, thế giới vô biên, đâu mới là nơi chôn xương của ta đây!"
Dịch Phong bi sầu!
Đã nhiều ngày rồi, đủ biện pháp đều đã thử, nhưng không thành công chết đi.
Cách đó không xa.
Một đoàn xe chạy qua vùn vụt.
Cầm đầy là Ngưu Đầu Thú, cắm một lá cờ to đùng.
Trên cờ thêu một chữ cái lớn cực kỳ sinh động là chữ Hồng!
Người có chút hiểu rõ thế lực hiện giờ nhìn thấy lá cờ này là biết ngay, đoàn xe trước mắt chính là Hồng Tông, cũng là một trong những cường đại kiếp môn.
Ỗ phía sau, còn có thêm trường bạc được yêu thú tám đầu khổng lồ kéo, trang hoàng bên trong tinh xảo sáng rực, nơi bạc khẩu giăng đầy thành một chuỗi dài liên tục.
Kéo dài vào trong, trên đỉnh treo đầy tơ lụa đỏ, bốn phía không vướng bụi trần, có thể ngửi được mùi hương thanh dịu nhàn nhạt.
Quả nhiên.
Cái trường bạc này là khuê phòng của một nữ hài tử.
Phía sau, trên giường quả nhiên là một nữ tử vóc dáng tinh tế, ngũ quan tuyệt mỹ đang ngồi.
Cả người nàng là lụa mỏng, da thịt trắng nõn trên cánh tay thoát ẩn thoắt hiện, ba búi tóc đen vắt sau đầu, cùng với tư thế ngồi lười biếng, làm cho người ta vô hình vô dạng cảm nhận được một loại hấp dẫn khó tả.
Bên cạnh là cái bàn đang trưng bày một hồng trường kiếm màu đỏ.
Trường kiếm quang mang lưu chuyển như có hồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận