Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 396: Tính toán lại một chút (1)

Vân Yêu Yêu cũng nhìn qua.
"Cũng không nhiều."
Dịch Phong xoay xoay nhẫn không gian trên tay, mỉm cười nói:
"Bình thường ăn thì ba người cũng chỉ ăn hết số lượng thức ăn của hai mươi năm, nếu cứ dựa vào khẩu phần ăn trước đây thì tính sơ qua cũng có thể ăn được đến lúc ta chết già."
Đối với chuyện Dịch Phong có nhẫn không gian thì bọn họ đã sớm biết rồi, mặc dù không biết một phàm nhân như Dịch Phong lấy nó từ đâu ra, nhưng chuyện thế này, người tu luyện cũng sẽ tự ngầm hiểu không hỏi nhiều.
Nghe được câu có thể ăn được đến lúc hắn chết già của Dịch Phong, trong lòng hai người đều có suy nghĩ suýt chút nữa muốn chém chết Dịch Phong.
"Ngươi ngươi ngươi, ngươi có nhiều đồ ăn như vậy, vậy sao ngươi không lấy ra sớm hơn một tí, chờ bọn ta sắp chết đói người mới lấy ra một chút xíu?" Cô Vô Niệm nhất thời tức giận hỏi.
"Đây không phải là có phòng bị trước để tránh tai họa hay sao?"
Dịch Phong liếc hắn ta một cái, tức giận nói: "Chẳng may thật sự bị chặn lại không ra được, ta cũng có thể chết già ở trong đây, mặc dù hơi ngột ngạt, nhưng chết tử tế còn hơn sống lay lắt mà".
"Ngươi...
"Không nói nữa".
Cô Vô Niệm tím mặt nhìn dáng về này của Dịch Phong, đúng là vừa tức vừa buồn cười, cuối cùng lấy một miếng thịt bò khô từ trong tay Dịch Phong rồi đứng lên ăn như hổ đói vồ mồi.
"Thật không biết ngươi lấy ở đâu nhiều đồ ăn như vậy."
Vân Yêu Yêu đong đưa cái đầu, tức giận hỏi.
"Lúc mà ta vẫn chưa đi khỏi Ninh Sa, ta đã nhờ một lão ca giúp ta làm ít đặc sản, ai ngờ hắn lại làm cho ta nhiều như vậy." Dịch Phong cười giải thích.
"Nhưng mà nhắc tới, vị lão ca này thật sự quá khách sáo, cứ sợ ta ăn không đủ".
Hai người im lặng.
Không ai còn muốn nghe Dịch Phong nói chuyện nữa.
Bữa ăn này.
Cả ba người đều ăn vô cùng đầy đủ.
Sau khi biết Dịch Phong đã dự trữ số lượng lớn, hai người cứ hễ hơi đói bụng là lại tới tìm hắn đòi đồ ăn.
Cuối cùng sau ba ngày ở đây, ba người cũng đi được ra khỏi di tích tiên nhân.
Thấy được mặt trời lần nữa.
"Hầy, không ngờ rằng sau khi đi ra khỏi di tích tiên nhân thì đã đến được ranh giới của Thập Vạn Đại Sơn rồi" Cô Vô Niệm xúc động nói.
"Đúng vậy, nơi này cách thành Bình Giang cũng không xa lắm".
Dịch Phong cũng thở dài nói giống hệt vậy.
"Loại cảm giác sống sót sau tai nạn này tốt thật đấy!"
Vân Yêu Yêu hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận mọi thứ xung quanh.
Ba người không trì hoãn quá lâu, lại tiếp tục lên đường.
Khoảng nửa ngày sau, ba người cũng đi ra khỏi phạm vi bị trấn áp, tu vi của Cô Vô Niệm và Vân Yêu Yêu đều đã quay lại.
"Dịch huynh, không ngờ rằng ngươi thật sự là một phàm nhân, trước đó ta vẫn luôn không tin đâu." Cô Vô Niệm nhìn Dịch Phong từ trên xuống dưới, nói với vẻ mặt không thể tin nổi.
"Ta còn phải lừa ngươi sao?"
Dịch Phong tức giận liếc Cô Vô Niệm một cái.
"Nói thật, Dịch huynh, đời này người để Cô Vô Niệm ta bái phục cũng chỉ có vài người, nhưng là phàm nhân thì trước giờ lại càng chưa từng có, ngươi chính là người đầu tiên".
"Ta không thừa nhận cũng không được, lần này nếu không có ngươi, Cô Vô Niệm ta sợ là đã bị chôn vùi ở trong di tích tiên nhân này rồi".
"Cảm ơn".
Cô Vô Niệm nhẹ nhàng cúi đầu về phía Dịch Phong một cái, vô cùng chân thành.
Phải biết là, có thể làm cho một Võ Đế cao ngạo tâm phục khẩu phục lễ phép đến mức này với một phàm nhân, điều đó đã đủ để chứng minh được địa vị của Dịch Phong ở trong mắt Cô Vô Niệm.
"Cái này có gì mà cảm ơn với không cảm ơn".
Dịch Phong cười nói.
"Nhưng mà..."
"Sao?"
"Ố trong sơn động đó, các ngươi ăn nhiều đồ của ta như vậy, có phải nên tính toán một khoản không?"
Nghe thấy vậy, Cô Vô Niệm sững sờ tại chỗ.
Khuôn mặt tươi cười của Vân Yêu Yêu kia lập tức biến thành màu đen với tốc độ thấy được bằng mắt thường.
Lại nữa.
Sao lại cứ mắc nợ liên tục thế.
Trong lòng vừa mới có một chút cảm giác cảm kích với hắn, thì hắn đã lập tức bắt đầu nói về tiền.
"Ừ, các ngươi chờ một chút, để ta tính toán".
Nói xong, Dịch Phong ngồi xổm dưới đất, cầm một cây gậy lên khoa chân múa tay trên mặt đất tính toán.
"Được rồi được rồi không cần tính, ta cho ngươi thêm một trăm vạn tiền vàng nữa." Vân Yêu Yêu tức giận nói.
"Ôi, phú bà, phú bà!"
Mặt Dịch Phong vô cùng hào hứng.
Vừa nói xong, hắn lại quay sang nhìn về phía Cô Vô Niệm, cười ha ha nói: "Vậy còn Vô Niệm huynh, ngươi thì sao?"
"khụ khụ, ta còn tưởng là chuyện gì chứ, thì ra là tiền vàng, đúng lúc ở đó ta còn giữ lại một ít, có khoảng ba hay năm trăm vạn gì đó, lúc về ta sẽ đưa tất cả cho ngươi." Cô Vô Niệm hào phóng nói.
"Ôi chao, thì ra ngươi mới thật sự là đại phú hào".
Dịch Phong lập tức ôm Cô Vô Niệm một cái thật chặt.
"Tốt lắm Dịch huynh, ta cần về Đông Thắng trước một chuyến, chờ ta làm xong chuyện của mình, ta sẽ tới tìm ngươi, nhân tiện mang tiền tới cho ngươi." Cô Vô Niệm nói.
"Được được được, đi thong thả, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh ngươi tới."
Dịch Phong cười nói.
"Vân cô nương hẹn gặp lại."
Cô Vô Niệm chắp tay về phía hai người, lướt lên không trung, biến mất về phía xa xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận