Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1468: Thời khắc huy hoàng của cuộc đời (1)

Diệt Thế yếu ớt lẩm bẩm, trong mắt xuất hiện một chút tâm phiền ý loạn.
"Tại sao các đại nhân còn chưa trở về vậy?"
"Xem ra, có vẻ hòn đảo này khó khăn hơn một chút so với tưởng tượng của bản tôn".
Nghĩ đến đây, Diệt Thế không khỏi cảm thấy xấu hổ vì tâm tình bực bội vừa mới xuất hiện.
"Ai, tâm cảnh của bản tôn còn chưa đủ".
"Chẳng qua chỉ là yên lặng chờ ở đây mấy năm mà thôi, thế mà đã sinh ra tâm tình khác thường, đúng thật là không nên! E rằng các vị đại nhân vẫn còn đang tử chiến vì đại nghiệp, không chừng còn trả giá nhiều hơn gấp ngàn lần so với ta, sự khó khăn trong đó đã vượt khỏi tưởng tượng..."
"Ta không góp một chút sức lực nào, chỉ cần thoải mái ở đây chờ đợi, nhưng đến chờ đợi cũng thiếu kiên nhẫn, đúng là xấu hổ!
Sau này nếu như để các vị đại nhân biết được tâm cảnh của ta nóng nảy như thế, còn có mặt mũi nào làm việc nữa!"
Tư tưởng quay trở về quỹ đạo, ánh mắt Diệt Thế trở nên kiên định.
"Ừm, nếu như đã đợi mấy năm rồi, thì quyết không thể dao động tâm cảnh, nếu không chẳng phải phí công nhọc sức sao? Tâm cảnh như thế, tương lai làm sao có thể thành đại nghiệp?"
Nói rồi, hắn yên lặng gật đầu, thần tình cực kỳ kiên định!
"Đúng, chờ đến chết!"
lẩm bẩm cổ vũ bản thân, Diệt Thế triệt để thu lại khí tức, hai mắt gắt gao nhìn về phía hòn đảo nhỏ ở phía xa.
Nháy mắt, đã là hai ngày sau.
Trung tâm Hắc Vực.
Bên ngoài khe hở không gian, khắp nơi đều có xương cốt của Ma tộc.
Có quái vật có hình dáng rất lớn, còn có một nhóm ma vật vừa bị chém đứt một miếng thịt, gần như lấp đầy bên ngoài vết nứt, nhìn có vẻ rất tráng lệ.
Cuối cùng trong mắt một con quái tộc Man Hoang lộ ra vẻ hoảng sợ thân hình khổng lồ từ từ đổ xuống.
"Rất không tệ..."
Dịch Phong thu hồi đại đao, vẻ mặt thích ý vui cười.
Hai nhóm quái vật này, tuy tướng mạo xấu xí, nhưng kinh nghiệm đúng là rất nhiều, gộp cộng lại không đến ba trăm con, thế mà lại khiến hắn thăng lên một cấp.
Cái tên bảo bảo kinh nghiệm lớn, hoàn toàn xứng đáng.
Người không thể nhìn bề ngoài, ma vật cũng thế.
Dịch Phong cũng không ngờ được, nhóm ma vật có tướng mạo khác thường này, lại bất ngờ có nhiều kinh nghiệm như thế, vui vẻ thu hoạch truyền lên lông mày, hắn cũng không nhịn được trong mắt lộ ra vẻ chờ mong.
"Nếu như có thêm mấy đợt nữa, vậy thì càng tốt hơn rồi."
Tiếng cười khẽ truyền ra, con quái lớn còn kéo dài hơi tàn nằm trên mặt đất mở lớn hai mắt.
"Ma quỷ!"
Hoảng sợ la lên một tiếng, rồi không còn khí tức nữa.
Bên trong hai mắt trợn to, vẫn còn giữ lại sự không cam lòng và hoảng sợ.
Động tĩnh này đều bị Dịch Phong nhìn vào trong mắt, Dịch Phong không thèm để ý, thậm chí còn ở bên cạnh dựng một cái lểu nhỏ, ăn uống bài tiết đều ở trong đó, kiên quyết không buông tha cho bất kỳ một ma vật nào.
Kinh nghiệm hay không có kinh nghiệm không quan trọng, chủ yếu vẫn là bảo đảm bình an cho Vân Tinh.
Đảo Ám Ảnh.
Bên trong công trường ở vùng ngoại tô, một mảnh bận rộn.
Nhóm lao công vận chuyển gạch xây tường làm đến khí thế ngất trời, so với lúc trước còn nhiệt tình gấp mười lần.
Cho dù giữa trưa khô nóng, cũng không có một chút ý nào dừng lại.
Khắp nơi có thể thấy được mồ hôi đổ như mưa, khí tức tranh đấu phả vào mặt.
Vào thời khắc tăng ca tăng giờ làm việc bận rộn này, đột nhiên có một bóng người bay thẳng lên trời, du ngoạn trên không trung không ngừng cười to, khắp người tản ra uy thế khủng bố!
"Ha ha ha! Lão phu đột phá, rốt cuộc lão phu cũng đột phá cấp Thiên rồi!"
Hùng Phấn thống khoái cười to, râu tóc tung bay!
Bao nhiêu năm nay, hắn mắc kẹt ở đỉnh cao Thánh Nhân khó mà tiến thêm, dựa vào đan dược mới miễn cưỡng tăng lên chạm được đến ngưỡng cửa nửa bậc cấp Thiên, bây giờ rốt cuộc cũng bước vào cảnh giới cấp Thiên, có thể nói là ước mơ thành sự thật.
Nhìn thì như chỉ trong gang tấc, nhưng thực tế khoảng cách lại giống như giữa trời và đất.
Loại cảm giác sảng khoái vui vẻ tràn ngập này, Hùng Phấn chưa bao giờ có, không chỉ khắp người tràn ngập sức mạnh đại đạo, tâm thần cũng là trần đầy tự tin, phảng phất như thò tay là có thể hủy diệt một phương thiên địa!
Trên mặt đất.
Hùng Trọng đội mũ bảo hộ vẻ mặt xúc động, cũng vì khí độ bá đạo của phụ thân mà trong mắt lộ ra vẻ vinh quang!
Cuối cùng.
Cha con bọn họ hết khổ rồi!
Phụ thân của hắn có thể giác ngộ sau mấy ngày, đủ để thấy được suy đoán lúc trước cực kỳ chính xác, lao động ở trên đảo Ám Ảnh này, là cơ duyên lớn cả đời không dám nghĩ đến.
Cảm nhận được đạo lực bàng bạc trong cơ thể càng ngày càng nhiều, Hùng Trọng cảm thấy kích động.
Nhìn thân ảnh phụ thân hùng vĩ lơ lửng ở trên không, phảng phất như là tương lai bễ nghễ thiên hạ của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận