Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1351: Đây là cơ duyên lớn của Cố gia (1)

Một con chó phách lối ngồi ngay bên cạnh, tư thế như là nhị đại gia, còn có một con rết, cũng ngồi vào ghế khách quý, trăm chân không ngừng động đậy, trong mắt lộ ra ánh sáng. Linh Vương thì bay tới bay lui cùng quỷ hỏa. Thành viên cuối cùng là con gấu lớn cũng không khác bao nhiêu, vẻ ngoài ngu ngơ, tựa như đồ ngốc.
Cái tổ hợp này có chỗ nào ra dáng khách quý?
Cố gia tồn tại qua mấy vạn năm, cũng coi như đại gia tộc rất có tiếng tăm ở Vân tinh, kiến thức tộc nhân rộng rãi, số lần gặp khách quý Thánh nhân tới đây cũng không ít.
Nhưng lần này đúng là mở mang tầm mắt.
Nhìn không khác gì một gánh xiếc thú, thế mà ngươi nói với ta đây là khách quý?
Một đám tộc nhân yên lặng trợn mắt nhìn nhau, ai cũng không hiểu được lý do.
Ngược lại lão tổ Cố Thái Uyên ở trong đại sảnh căn bản không thèm để ý các loại ánh mắt nơi xa, mặt mỉm cười, kính cẩn nghe lời bộ xương khô tới cực điểm.
"Chư vị đại nhân xin hãy hưởng dụng tiên trà, lập tức sẽ mời các vị đi gặp con gái tuyệt sắc trong tộc!"
Ngao Khánh lập tức không vui.
"Ơ hay, không phải ngươi nói trong tộc rất nhiều cô gái xinh đẹp sao, tại sao còn bắt chúng ta đi gặp, mà không cho các nàng đến đây?"
Cố Thái Uyên xấu hổ cười làm lành, vội vàng giải thích.
"Đại nhân chớ trách, tuyệt sắc trong tộc tuổi còn nhỏ, là hoàng hoa khuê nữ, ngày thường chưa từng gặp khách bên ngoài..."
Lời này cũng là có mấy phần đạo lý, chỉ là khiến bọn người Ngao Khánh cảm giác mình giống như sơn tặc di cướp vợ về làm áp trại phu nhân, dọa cho ông lão trước mắt sợ hãi.
Lâu Bản Vĩ thì lại rất kiên nhẫn, rộng lượng lên tiếng.
"Ngao Khánh, làm chó phải có phong độ, có biết phong độ là gì không? Ngươi gấp gáp như vậy sẽ chỉ dọa các cô gái xinh đẹp bỏ chạy mà không có lợi ích gì!"
"Chúng ta đều là người làm công tác văn hoá, phải hiểu nhập gia tùy tục!"
Đám Ngao Khánh và con rết liên tục gật gù, như được nghe lời vàng ý ngọc.
Cố Thái Uyên vội vàng ra hiệu, mấy thị nữ bê tiên trà đi vào, tuy là thị nữ, nhưng có thể đi vào Cố gia, ngoài có thiên phú thì nhan sắc cũng phải là chọn trăm mới được một.
Mấy thị nữ váy dài bước vào, cẩn thận dâng lên tiên trà, lập tức liền dẫn tới từng tiếng reo hò, bầu không khí lập tức nóng lên không ít.
Thị nữ xinh đẹp nhất mang khay tiên trà đi về phía ghế chủ tọa, cẩn thận từng li từng tí đặt tiên trà ở trên bàn.
Trong ánh mắt chú ý của tất cả mọi người.
Lâu Bản Vĩ duỗi ra cái xương bàn tay, lòng bàn tay hướng xuống phía dưới.
"Cô nương, đây là mu bàn tay của ta."
Thị nữ nhìn thấy xương trắng âm u, cả kinh đến mức đứng thẳng bất động, chỉ có thể vô ý thức lên tiếng: "Vâng... Vâng".
Lâu Bản Vĩ tiếp tục duỗi ra chân phải.
"Cái này, là chân của ta."
Cũng là xương trắng hếu, rất đáng sợ, thị nữ đã cả kinh không biết trả lời như thế nào, tay cũng có chút run rẩy.
Lâu Bản Vĩ sờ áo choàng, cũng không biết lấy đâu ra một đóa hoa hồng, ưu nhã đặt giữa miệng, rồi lộ ra nụ cười.
"Mà ngươi, là bảo bối của ta..."
Thị nữ dâng trà nhìn đầu lâu đáng sợ, mặt mày choáng váng, căn bản không nghe rõ cái gì, vội vàng gật đầu hành lễ, giọng điệu cũng thành nói lắp.
"Đại... đại... nhân, mời dùng trà..."
Tình huống này phi thường quỷ dị!
Khương Thái Uyên sững sờ sững sờ, đầu óc không biết phải phản ứng thế nào. Rất nhiều tộc nhân Cố gia chờ đợi bên ngoài cũng sững sờ ngay tại chỗ!
Ngao Khánh lại càng thêm kích động, vẻ mặt kính nể, thật giống như lĩnh ngộ được điểm mấu chốt!
"Đại ca lợi hại! Một chiêu này thật sự là ghê gớm! Mấy câu thả thính liền làm các em gái thẹn thùng tới mức không biết nói gì!"
Con rết liên tục gật đầu.
"Đúng đúng, đã học được, đã học được! Không hổ là đại ca !"
Trong đại sảnh lại lần nữa phát ra từng tiếng vui cười, một tổ hợp quái dị thì vui vẻ vô cùng, còn da mặt Cố Thái Uyên thì co giật.
Đó là thẹn thùng sao?
Rõ ràng là suýt bị hù chết!
Thế nhưng tu vi đối phương cao thâm, Cố Thái Uyên chỉ có thể cười làm lành.
"Ha ha... Đại nhân thật sự là phong nhất".
Lại nịnh nọt mấy câu, mới lấy cớ đi tìm nhiều cô gái tuyệt sắc khác tới, tạm thời rời khỏi đại sảnh, lưu lại mấy thị nữ để ổn định cục diện.
Đợi đến khi hắn bước ra ngoài.
Một đám cao tầng trong tộc theo sát phía sau, tới chỗ vắng vẻ gia chủ Cố gia Cố Đạo Hải rốt cục nhịn không được, mở ra vách ngăn âm thanh, biệt khuất lên tiếng!
"Lão tổ, vì sao ngài phải đối xử cung kính với đâm côn đồ kia như thế? Đại thù Thành nhi còn chưa báo, cái này... !"
Vừa dứt lời, Cố Thái Uyên đột nhiên ngoái nhìn.
Trong mắt bộc phát uy thế kinh khủng, vẻ mặt so với lúc trước thì hoàn toàn khác biệt, không còn sợ sệt ngoan ngoãn, giống như hổ lớn trợn mắt, uy thế kinh người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận