Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 753: Tuyệt đối không thể nào

"Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể nào".
Du Độc Hành nói chắc như đỉnh đóng cột: "Ố Tiên Giới, không phải ai cũng có thể tu luyện tiên kỹ, mà tiên kỹ ngoại trừ uy lực mạnh mẽ ra thì quan trọng nhất là rất khó tu luyện."
"Vì thế đừng có xem thường Nhất Niệm Chỉ chỉ là tiên kỹ cấp thấp, nhưng để tu luyện được nó vô cùng khó khăn, vì vậy chỉ mất một buổi tối đã tu luyện thành công Nhất Niệm Chỉ thì hoàn toàn là chuyện không thể nào xảy ra."
"Sư huynh những lời này của huynh là quá độc đoán, lỡ như thực sự có người tu luyện thành công thì sao?" Dịch Phong ung dung nói: "Huynh cứ nói thẳng, lỡ như thực sự có người này, thì thiên phú của người này được tính vào cấp bậc gì?"
"Nếu như theo ngươi nói có người chỉ mất một đêm đã có thể tu luyện thành công Nhất Niệm Chỉ, thì thiên phú tu luyện của hắn e rằng không chỉ đơn giản là thiên tài siêu cấp, chỉ có thể dùng niềm kiêu hãnh của trời để hình dung" Gương mặt của Du Độc Hành trinh trọng nói.
"Niềm kiêu hãnh của trời."
Năm chữ nào rót vào trong tai của Dịch Phong, ngay lập tức khiến hắn bay bổng.
Niềm kiêu hãnh của trời đấy.
Mẹ nó chứ năm chữ này nghe hay quá đi mất.
Hơn nữa mẹ nó chứ rất hợp với hắn.
"Đa tạ sư huynh".
Dịch Phong nhếch miệng, gương mặt tràn đầy nụ cười hướng về phía Du Độc Hành cảm ơn rồi chuẩn bị rời đi.
"Sư đệ."
Du Độc Hành gọi hắn lại.
"Hả?"
Dịch Phong quay đầu lại "Với tư cách là sư huynh của ngươi, ta cần phải nhắc nhở ngươi một tiếng, tu luyện cần phải làm đến nơi đến chốn, đừng có mơ mộng hão huyền, đừng nên có những suy nghĩ không cần thiết nữa, nếu như khi ngươi tu luyện Nhất Niệm Chỉ có gì không hiểu có thể đến hỏi ta bất cứ lúc nào, sư huynh sẽ giải đáp cho ngươi."
Du Độc Hành tận tình khuyên rắn nói.
Nghe thấy thế, Dịch Phong còn đang bay bổng liền nhếch hàng lông mày.
"Sư huynh à, ý tốt của huynh ta xin nhận, nhưng mà sự lo lắng của huynh là hơi thừa, bởi vì ta sư đệ của huynh ý mà..."
"Là niềm kiêu hãnh của trời".
Dịch Phong nhếch miệng cười nói.
Thấy thế, Du Độc Hành lắc đầu cười khổ: "Sư đệ mau chóng đi tu luyện đi, đừng có làm trò đùa vô bổ này nữa."
Sau đó hắn ta vừa nói xong liền nhìn thấy một luồng khí yếu ớt bắn ra từ ngón tay của Dịch Phong.
Hành động này đã khiến cho Du Độc Hành ngơ ngác.
"Cái gì?
"Nhất..."
"Nhất Niệm Chỉ".
"Không ngờ lại là Nhất Niệm Chỉ".
Du Độc Hành mắt chữ O mồm chữ A, miệng run lên, con mắt kinh hãi đến mức suýt chút thì nhảy ra.
Mặc dù uy lực mà Nhất Niệm Chỉ trước mắt này tạo thành so với Nhất Niệm Chỉ mà hắn tu luyện không bằng, nhưng hắn với tư cách là người từng tu luyện Nhất Niệm Chỉ, thì hiểu rất rõ ràng rằng không còn nghi ngờ gì nữa đây chính là Nhất Niệm Chỉ.
Hơn nữa vung tay có thể phát ra chắc chắn là tu luyện đã đạt tới cảnh giới viên mãn.
"Sư đệ ngươi, sư đệ rốt cuộc sao ngươi có thể làm được thế?"
Du Độc Hành còn không cả ngồi vững, hắn ta dường như đã bật ra khỏi mặt đất, hay tay bám chặt lấy bờ vai của Dịch Phong, giọng nói luống cuống hỏi.
"Có phải là ngươi đã học Nhất Niệm Chỉ từ trước kia rồi lừa ta đúng chứ?"
"Không đúng không đúng".
"Nhất Niệm chỉ là tiên kỹ mật môn của Nhật Nguyệt Tông, trừ khi là đệ tử của Nhật Nguyệt tông, nếu không không thể nào học được, mà ngươi chỉ mới nhập môn vài ngày, không thể nào học từ trước kia được."
"Có nghĩa là, ngươi quả thực chỉ mới học Nhất Niệm Chỉ mấy ngày nay."
Hắn ta kích động tới mức cả người run lên, tự nói một mình.
Khó mà tưởng tượng được, trong lòng hắn ta kinh ngạc đến mức nào.
Tiên kỹ mà bản thân hắn ta phải tu luyện mất ba năm, người khác chỉ mất có một đêm để tu luyện thành công...
"Sư đệ ngươi mau nói cho ta biết, rốt cuộc sao ngươi có thể làm được thế?"
Hắn ta hỏi không ngừng hỏi.
"Sư huynh, bình tĩnh, bình tĩnh".
Dịch Phong ấn vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng nói: "Huynh không cần kích động tới thế đâu, việc tu luyện Nhất Niệm Chỉ này thực ra rất đơn giản, chỉ cần một chút chút thiên phú là được."
"Một chút chút thiên phú?"
Du Độc Hành chau mày lại.
Đây là những lời mà người có thể nói ra được sao?
"Sư huynh không cần phải kinh ngạc quá, ta tin rằng rồi sẽ có một ngày huynh cũng có thể làm được thôi".
Dịch Phong tận tình vỗ vỗ lên bả vai của Du Độc Hành, sau đó ngón tay lại phi lên trên trời vài lần.
"Giống như Nhất Niệm Chỉ này, sớm muộn gì cũng sẽ phi lên trời".
Nói xong, Dịch Phong nheo mắt cười rời đi trong sự ngây người của Du Độc Hành, mặt không hề lưu luyến.
Mà mấy ngày sau đó, Dịch Phong đi xung quanh tinh thần phong, chốc lát lại chỉ lên trời.
Nhất là khi có mặt cao tầng của tinh thần phong, hắn lại càng ra vẻ hơn.
Dù sao thì bản thân cũng là thiên chi kiêu tử.
Khó khăn lắm mới trở thành thiên tài sao lại không thể để mọi người biết được cơ chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận