Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 368: Một mũi tên trúng nhiều đích (2)

Dịch Phong liếc mắt nhìn sang Khôn Bằng hòa thượng hỏi nhỏ:
"Khôn Bằng sư phụ, ngươi đã nghĩ ra cách giải quyết lũ sơn tặc đang chặn đường phía trước kia chưa?"
"Thí chủ đừng lo, để ta đi cảm hoá bọn họ" Không Bằng hòa thượng trấn an nói.
"Cảm hoá bọn họ á?"
Dịch Phong nghe vậy có chút giật mình.
"Nhân chỉ sơ tính bản thiện, ta tin ta có thể cảm hoá bọn họ".
Khôn Bằng hòa thượng ôn hoà đáp lại, hai tay hắn chắp thành hình chữ thập, sau đó hắn đi đến chỗ lũ sơn tặc kia.
Sau đó đưa bọn họ đi vào rừng sâu.
Nhưng chỉ trong chốc lát đã thấy Khôn Bằng sư phụ một thân chính khí, hai tay chắp hình chữ thập đi ra từng rừng rậm.
Mà không ngờ rằng, phía sau không thấy bóng dáng bất kỳ tên sơn tặc nào.
"Khôn Bằng sư phụ, đây là..." Dịch Phong vội vàng đi đến rồi hỏi.
"Thí chủ cứ yên tâm, bọn họ đã bị ta cảm hoá rồi! A di đà phật".
Khôn Bằng hoà thượng thản nhiên đáp.
"Lợi hại như vậy sao?"
Dịch Phong có phần không tin, dù sao thì lũ sơn tặc này cũng là mấy kẻ liếm máu trên đao, sao có thể bị cảm hoá chỉ trong phút chốc như vậy được?
Nghĩ vậy, hắn cẩn thận dè dặt hỏi han: "Khôn Bằng sư phụ, chẳng nhẽ ngươi giết bọn họ rồi?"
"g, ông trời sinh ra đức tính, sao thí chủ có thể đưa mấy chuyện giết chóc ra đàm luận như vậy?"
Khôn Bằng hoà thượng vội vàng lắc đầu khuyên bảo.
Dịch Phong nghe vậy liền cảm thấy hổ thẹn: "Là ta mạo phạm sư phụ rồi".
"Được rồi, bần tăng cáo từ thí chủ, nếu như có duyên ắt sẽ gặp lại" Khôn Bằng sư phụ cười cười định cất bước rời đi nhưng bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn lập tức quay lại nói: "Mong rằng thí chủ sẽ không quên ta."
Mặc dù không hiểu vì sao Khôn Bằng lại nói ra câu ấy nhưng Dịch Phong vẫn hữu lễ đáp lại: "Tại hạ nhất định sẽ không quên sư phụ."
"Đa tạ thí chủ".
"A di đà phật".
Nói xong, hắn chắp hai tay thành hình chữ thập, hơi cúi đầu trước Dịch Phong, sau đó hắn liền rời đi, trên dấu chân có một vết máu rất khó nhận ra.
"Khôn Bằng sư phụ đi thong thả".
Dịch Phong cũng chắp hai tay thành hình chữ thập, hắn tươi cười tiễn biệt hoà thượng.
Sau khi hoà thượng đã đi khuất bóng, Dịch Phong lấy bản đồ ra, hắn đang xoắn xuýt không biết nên đi đường nào để về.
Bởi vì nơi đây cách thành Bình Giang khá xa, bọn họ mới đi không bao lâu đã gặp phải sơn tặc, vây nên hắn cũng không đoán được rằng quãng đường dài phía trước của bọn họ sẽ gặp phải những gì nữa.
Nhìn vào bản đồ, cuối cùng hắn cùng tìm ra được con đường về thành Bình Giang.
Ngay khi Dịch Phong còn chưa biết phải làm sao, ánh mắt hắn đã sáng lên: "Ấy, đây chẳng phải là Thập Vạn Đại Sơn sao..."
Mặc dù trong núi này có nhiều đường vòng nhưng ít ra cũng sẽ không gặp phải sơn tặc.
Với lại trước đây hắn cũng từng ở trong vùng núi Mạc Phủ nên cũng có kha khá kinh nghiệm đối với việc sống trong núi.
Nhưng điều quan trọng nhất là.
Trong núi có rất nhiều món ăn dân dã, hắn có thể vừa thuận đường đi vừa nếm thử.
Mặc dù hắn dự trữ rất nhiều đồ trong nhẫn trữ vật, cũng có cả các món dân dã ở vùng núi Mạc Phủ, nhưng đến bây giờ chúng đều không còn tươi nữa rồi.
Với lại hắn cũng nhớ tới chuyện ưu phiền của đồ đệ nữa.
Nếu bản thân đi vào trong núi, biết đâu gặp được mấy con bò rừng gì đó thì sao, kiếm hai cái ấy ấy của mấy con bò đực về bồi bổ cho đồ đệ, mà hắn cũng tiện bồi bổ luôn cũng được.
Tuyệt cú mèo.
Đúng là một mũi tên trúng "nhiều" đích.
Hắn tâm đắc vỗ đùi một cái.
Dịch Phong lập tức vứt bỏ xe ngựa, đi thẳng về phía Thập Vạn Đại Sơn.
Dưới chân núi.
Lâm Mặc lão đạo nhìn ngọn núi vững vàng trước mắt đã bị đánh võ hơn nửa, mồ hôi lạnh trên người hắn túa ra ròng ròng.
"Làm sao vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Lâm Mặc lão đạo không nhịn được nhìn sang nữ tử đồ đen đang rút kiếm ở bên cạnh, hỏi han.
"Hừ, bổn tiểu thư bị điên mới tin người rồi tự hạ mình đi tiếp cận bọn họ."
"Nghĩ lại những hành vi như mất não ấy, ta tự thấy mình giống như một con ngốc chỉ hận không tìm được cái lỗ nào chui xuống".
Càng nói càng tức giận, trường kiếm trong tay nàng khẽ động, nặng nề chém xuống.
Ngay sau đó, kiếm quang chói mắt lại ầm ầm đánh xuống.
Chỉ với một kiếm này, đỉnh núi vững chắc trước mắt cũng chỉ như một miếng đậu không hơn không kém, nó bị chém thành từng mảnh rơi xuống đập nào nền đất tạo nên âm thanh đinh tai nhức óc.
"Này, này, cái này, cái biện pháp này cũng đâu phải do ta nghĩ ra, vả lại chẳng phải ngươi nói ngươi sẽ tự mình giải quyết sao?" Lâm Mặc lão đạo vừa nói, sắc mặt cực kì khó coi.
"Vậy sao ngươi không ngăn cản ta?"
Nữ tử áo đen nhấc trường kiếm chĩa thẳng vào Lâm Mặc lão đạo.
"Ta, ta, ta..."
Mồ hôi lạnh của Lâm Mặc lão đạo túa ra ròng ròng, hắn vô thức lùi bước, vội vàng giải thích: "Cũng bởi vì ngày ấy ngươi đã lập lời thề, ta cũng đâu thể ngăn ngươi được."
"Hừ".
Nghe vậy, nữ tử áo đen mới hừ lạnh một cái, sau đó nàng thu trường kiếm đang chĩa vào Lâm Mặc lão đạo về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận