Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 585: Ta đã ngả bài

Hơn nữa phi kiếm này đến thật sự rất đúng lúc, vốn dĩ để lừa gạt đệ tử nhập môn, hắn đã nghĩ cần phải nhờ Thanh Hoan Tướng bọn họ giúp đỡ cùng nhau phối hợp, cũng như các lão ông lão bà khác giúp đỡ tuyên truyền, nhưng hắn vẫn chưa biết nên mở miệng thế nào.
Dù sao hắn là chủ của một tông môn nhưng lại không có một chút thực lực nào, nói ra trong lòng cũng chột dạ.
Nhưng có phi kiếm này, vậy thì tình huống sẽ không như thế nữa.
Hắn hoàn toàn có thể lợi dụng phi kiếm, dứt khoát lừa gạt mọi người, nói bản thân là một người tu hành.
Như vậy, những lão ông lão bà đó thấy mình là người tu hành, còn không phải sẽ vội vàng mà kéo hậu bối đến gia nhập tông môn của mình sao?
Vì thế, sau khi hắn quay về, không chỉ triệu tập mỗi Thanh Hoan Tướng, còn triệu tập toàn bộ người dân, lão ông lão bà trên đảo đến.
Giữa quảng trường Thiên Địa Môn lúc này đã có rất nhiều người tụ tập.
"khụ khụ." Dịch Phong chắp tay sau lưng, nhìn mọi người xung quanh một cái, thản nhiên nói: "Hôm nay triệu tập mọi người đến đây là muốn tuyên bố một việc, mời mọi người chuẩn bị một chút".
Mọi người im lặng, cung kính chờ đợi câu sau của Dịch Phong.
"Thật ra" Nói đến đây, ánh mắt Dịch Phong nâng lên, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, lộ ra bộ dáng cao nhân, sau đó một giọng nói trang nghiêm truyền ra.
"Ta không phải là một người thường, mà là một người tu hành rất lợi hại."
"sở dĩ trước đó không tiết lộ, là bởi vì ta đã chán ghét cuộc sống chém chém giết giết, nên mới che giấu thực lực, ở lại Bình Giang thành".
Nói xong, bàn tay hắn vừa động, phi kiếm bay ra, đưa hắn chậm rãi bay lên giữa không trung.
Gió nhẹ thổi qua, áo bào bay phấp phới, tràn đầy khí phách.
Cùng lúc đó, Dịch Phong tâm niệm vừa động, một vầng hào quang vô dụng chỉ như một bóng đèn cũng nổi lên.
Một khắc này.
Dịch Phong đang giẫm kiếm đừng giữa không trung tựa như một mặt trời nhỏ nổi bật, bộ dáng trông thật giống cao nhân.
Nhưng mà... đám người lập tức im lặng nhìn hắn, mặt không cảm xúc, cũng không hề ngạc nhiên gì về thân phận người tu hành của Dịch Phong.
"Hả?"
Dịch Phong thấy thế, có chút khó hiểu.
Chẳng lẽ cái thể loại người tu hành giả dạng làm người phàm này có rất nhiều sao, sao lại không có cảm giác bất ngờ gì hết vậy?
Vì thế, hắn vội vàng lúng túng hỏi thăm: "Các ngươi... chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy bất ngờ gì sao?"
"Tiên sinh nói đùa rồi, đây vốn là chuyện đương nhiên." Mọi người mặt mày đây vẻ tươi cười nói.
Dịch Phong ngạc nhiên.
Cái gì gọi là chuyện đương nhiên chứ?
Hay là những kẻ này thấy hắn muốn thành lập tông môn cho nên trong lòng sớm đã cho rằng hắn thành người tu tiên rồi?
Dịch Phong cẩn thận ngẫm lại, hình như đúng là thế. Dù sao dựa theo lối suy nghĩ của người bình thường mà nói, một người phàm sao có thể sáng lập tông môn được chứ?
Cho nên e rằng những người này ngay từ đầu đã thật sự nghĩ hắn thành người tu hành rồi.
Điều này cũng giải thích rõ nguyên nhân vì sao những ông bà lão của thành Bình Giang này bình thường đối đãi với hắn nhiệt tình như vậy, thậm chí còn trực tiếp dọn tới đảo để trông nom việc nhà.
Nếu không, việc ở trên đảo thoải mái, phong thủy tốt cũng là điều không thể lý giải được.
Dịch Phong nghĩ như thế, toàn bộ mọi chuyện đều trở nên thông suốt.
Nhưng mà... việc này đúng thật là hợp với tâm ý của hắn. Hắn vốn còn đang lo lắng những người này không tin lời hắn nói, bây giờ xem ra hoàn toàn không cần tốn nhiều nước miếng nữa rồi.
"khụ khụ, nếu như mọi người đều đã biết được thân phận người tu hành của ta..."
Dịch Phong ung dung thản nhiên, tiếp tục trịnh trọng nói: "Cho nên mọi người hoàn toàn có thể giới thiệu bạn bè thân thích, người nhà hoặc thế hệ sau đến Thiên Địa Môn của ta, bái nhập dưới danh nghĩa của ta. Ta cam đoan sẽ tận tâm tận lực dạy dỗ bọn họ."
Lời này của Dịch Phong vừa ra, quảng trường Bình Giang ban đầu trong nháy mắt bùng nổ.
"Lời này của tiên sinh là thật sao?"
"Đúng đó tiên sinh, ngài không có nói đùa đấy chứ?"
"Có phải là tiên sinh tự mình thu nhận đồ đệ không?"
Từng cặp mắt nóng rực lập tức nhìn về phía Dịch Phong, nguyên một đám ai nấy đều truyền ra giọng nói kích động.
"Đương nhiên ta không hề nói đùa, hơn nữa ta không chỉ tự mình thu nhận đồ đệ mà còn muốn thu nhận một trăm người." Dịch Phong cười nói.
"Vút".
"Vút!"
Lời của Dịch Phong vừa dứt, có không ít người trong quảng trường giống như phát điên mà rời đi.
Mà những người còn lại không rời đi kia, ai nấy đều mang vẻ mặt hối hận, thầm hận bản thân không có thế hệ sau, cứ như vậy bỏ lỡ một cái cơ hội trời cho.
Đây là chính là bái nhập vào môn hạ của tiên sinh đó!
Cơ hội trời cho như vậy thật sự là lần đầu tiên trên thế giới.
Còn Dịch Phong nhìn thấy một màn như vậy, mặt mày lại cười tươi như nở hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận