Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1438: Hóa ra hắn là cao nhân tiền bối (1)

Sắc mặt lão giả nghiêm trọng vuốt râu, ngửa mắt nhìn lên mấy lần, xoay người nói.
"Đại nhân, hình như chỗ này bị Ma tộc bày trận pháp nào đó, vẫn cần phải cẩn thận hơn!"
Thanh Doãn Tiêm Vân cũng khẽ gật đầu, trầm giọng hạ lệnh.
"Ừm, chúng ta cùng đi vào trận, không thể sơ suất."
Cảm nhận được tình thế nghiêm trọng, tuy Dịch Phong không cảm nhận được cái gì đặc biệt, nhưng bản thân hắn là đến tìm đường chết, so sánh ra thì không có vấn đề gì cả, công việc đò đường này hắn làm vẫn là tương đối tốt.
Dường như không chút do dự, Dịch Phong lặng lẽ mở miệng nói với muội tử.
"Hay là, vẫn là ta đi ở phía trước đi."
Trong mắt Thanh Doãn Tiêm Vân lộ ra về cảm ơn, trên mặt có thể thấy được thêm mấy phần tự tin.
"Đa tạ ý tốt của tiền bối".
"Nhưng lần hành động này, tạm thời không cần tiền bối xuất thủ.
Tuy tu vi của ngài mạnh, nhưng chúng ta cũng không phải hạng người hời hợt, đã sớm có chuẩn bị, phá cửa lớn của Ma tộc cũng không tính là việc khó".
Lời nói ôn nhu kết thúc, chỉ thấy lưu quang hội tụ ở trong tay muội tử.
Một bảo kiếm lóng lánh đến lóa mắt hiện ra, thân kiếm thon dài ánh sáng lạnh hiện rõ, chuôi kiếm khảm đầy các loại bảo thạch, vô cùng ngầu!
Dịch Phong nhìn đến trong mắt sáng lên, chỉ thấy muội tử tự tin cầm kiếm đặt ngang trước người.
"Tiền bối, đây là một thanh thiên binh, loại bỏ đại trận Ma tộc, hủy diệt cánh cửa Tỉnh Không, toàn bộ dựa vào thanh kiếm này!"
Dịch Phong nghe đến trong mắt lộ ra vẻ mê mang, vẻ mặt không hiểu gì chỉ biết là rất lợi hại.
"Ờm, lợi hại".
Thanh Doãn Tiêm Vân nghe thấy lời tán dương, cũng có chút tự tin, trong thanh mâu lấp lóe ánh sáng.
"Đại trận này của Ma tộc không thể coi thường, cánh cửa Tinh Không cũng là vật phi phàm, e rằng thánh khí không làm được gì, cho nên mới cầm theo thanh thiên binh so với thánh binh còn mạnh hơn một bậc này."
"Tuy nói dùng thiên binh sẽ hao tổn một lượng sức mạnh khổng lồ, nhưng chỉ cần có thể phá hủy được cánh cửa này, cũng không có gì luyến tiếc."
Thanh Doãn Tiêm Vân tràn đầy tự tin với thiên binh ở trong tay, trong mắt cũng toát lên mấy phần khao khát.
"Tiền bối, tu vi của ngài, cũng sắp chạm đến cấp độ Thiên rồi đúng không?"
Dịch Phong bị hỏi đến sững sờ, vuốt vuốt lỗ mũi không lên tiếng.
Hắn nào có biết được bản thân mình là tu vi gì, theo lý mà nói thì so với ba người này mạnh hơn một chút, nhưng cụ thể thế nào, hắn là thất sự không biết.
Nhìn thấy Dịch Phong mỉm cười từ chối cho ý kiến, Thanh Doãn Tiêm Vân cũng không dám hỏi nhiều.
Mềm mại đi lên trước, tràn ngập tự tin cầm thiên binh trong tay.
"Tu vi tiền bối cao thâm là thật, nhưng nếu như không có thiên binh, cũng không thể nào tùy tiện loại bỏ được đại trận của Ma tộc, việc hủy đi cánh cửa Tinh Không lại càng khó hơn. Việc này lại là nhiệm vụ của chúng ta, nên không làm phiền tiền bối nữa".
"Được thôi."
Đã như thế, Dịch Phong cũng không nói gì.
Thanh Doãn Tiêm Vân gật gật đầu, dẫn theo hai người lao về phía trước.
Lời nói vừa rồi của hai người tuy nhỏ, nhưng khó thoát được sự chú ý của lão giả và người thanh niên trẻ tuổi.
Thanh Doãn Tiêm Vân khắp nơi sùng kính, bên trong ngôn từ cũng có sự kính sợ hiếm thấy, mở miệng đã gọi một tiếng tiền bối, đã sớm khiến một già một trẻ nghe được mở to tròng mắt, cảm thấy hoài nghi nhân sinh.
Vì thế sau khi đi được một đoạn, hai người cũng không kìm nén được lòng hiếu kỳ trong lòng nữa hỏi.
"Đại nhân!"
"Cái kia, người kia tu vi nông cạn, vì sao ngài tôn sùng như thế?
Đang yên đang lành, sau hắn lại thành tiền bối rồi?"
Thanh Doãn Tiêm Vân nghe tiếng dừng bước, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn hai người.
"Các ngươi có còn nhớ con cóc lớn che trời kia không?"
Con cóc lớn kia kinh khủng bậc nào, đời này sẽ không bao giờ quên, đột nhiên đại nhân nhắc đến thứ đáng sợ đó, cái này có liên quan gì đến Dịch Phong?
Hai người nghe thấy sững sờ, trong mắt đều có một chút nghi hoặc.
"Thứ đó, là sủng vật của Dịch Phong tiền bối".
Người trẻ tuổi kinh ngạc đến bất ngờ biến sắc!
Lão giả có chút trầm ổn hơn, cũng thiếu chút nữa trượt chân ngã. Con cóc lớn che trời kia, là thứ kinh khủng bậc nào, săn Ma tộc làm thức ăn dễ như trở bàn tay, đến ngay cả bọn họ cũng không có dũng khí đối mặt, thế mà lại là sủng vật của Dịch Phong này?
Chuyện này sao có thể...
Trong lúc hai người đang ngây người tại chỗ, Thanh Doãn Tiêm Vân lạnh giọng truyền âm vẫn chưa dừng lại.
"Lúc Dịch Phong tiền bối thủ hộ, cũng không phải thật sự gió êm biển lặng, mà là có một số lượng lớn Ma tộc đến quấy nhiễu, so với chúng ta gặp nhiều hơn không ít".
"Mỗi lần, đều bị một mình tiền bối tàn sát hết!"
"Ta tận mắt nhìn thấy, tiền bối cầm đao giết ma, như đi vào chỗ không người."
Oanh!
Lời nói chấn động trực tiếp nổ vang trong đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận